ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Vân giận đỏ mặt nhìn người lao tới, đó là một khuôn mặt khá quen thuộc, đệ tử nòng cốt Cổ Phong.   

“Cô thật ngây thơ, ở đây sẽ không có ai thương hoa tiếc ngọc đâu. Tiểu nha đầu, Cổ Phong ta sẽ giữ đoá hoa Huyền Âm bảy cánh này giúp cô, ha ha ha!”  

Nói xong, vẻ đắc ý thoáng qua trong mắt Cổ Phong, hắn ta cực kì hưng phấn.  

Hoa Huyền Âm bảy cánh chắc chắn không bằng hoa vương chín cánh, nhưng lấy được cũng có thu hoạch khá lớn.  

Soạt!  

Khi hắn ta đưa tay ra định cầm lấy, một bóng người lướt qua giành lấy đoá hoa Huyền Âm bảy cánh này nhanh như chớp, khiến hắn ta bắt hụt.  

Cổ Phong lập tức nổi giận, ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt đầy sát khí, nhưng khi thấy rõ mặt người đến, hắn ta biến sắc mặt, đầu như nổ tung, vội vàng lùi về sau.  

Người có thể khiến hắn ta sợ hãi như vậy, trong hồ Huyền Âm này chỉ có một mình Lâm Nhất!  

“Sao lại tuỳ tiện cướp hoa của nữ hài tử như thế được?”   

Mùi hoa xộc vào mũi, Lâm Nhất để lên mũi ngửi, sau đó ngẩng đầu nhìn đối phương, nở một nụ cười rạng rỡ.  

Nhưng Cổ Phong lại cảm thấy như rơi vào hầm băng, toàn thân run rẩy, những hình ảnh bị sỉ nhục trên quảng trường Hoả Ngục ngày đó lại tái hiện trong đầu.  

Lâm Nhất!  

Đám người đang tranh giành hoa Huyền Âm quanh vòng xoáy linh lực chợt sững sờ, họ rất ngạc nhiên, không biết Lâm Nhất đuổi theo từ khi nào, trước đó rất nhiều người đã thấy hắn bị đám người Hoàng Lăng chặn đường.  

Chẳng lẽ hắn đã giải quyết đám người Hoàng Lăng nhanh thế ư?  

Vừa nghĩ tới đây, mọi người lập tức kinh ngạc, nếu đúng là như vậy thì thực lực của Lâm Nhất thật đáng sợ.  

Nhưng ngay sau đó họ liền dời mắt đi, vậy thì sao?  

Lúc này hoa Huyền Âm hiện thế, việc tranh giành địa bảo thiên tài này quan trọng nhất, sự xuất hiện của Lâm Nhất sẽ khiến Cổ Phong đau đầu.  

Rất nhiều người nhìn về phía Cổ Phong sắc mặt trắng bệch bằng ánh mắt hả hê.  

Ngày thường tiểu tử này cũng đắc tội không ít người, thấy hắn ta bị Lâm Nhất theo dõi thì không một ai tỏ ra thương hại.  

“Lâm đại ca!”  

Tiểu nha đầu Bạch Vân vừa thấy Lâm Nhất xuất hiện liền mừng rỡ, nhanh chóng chạy qua.  

Cách đó không xa, Cung Minh cũng nở nụ cười, thi triển thân pháp chạy về phía này.  

“Lần sau phải cẩn thận hơn nhé, hắn ta nói không sai, trong hồ Huyền Âm sẽ không có ai thương hoa tiếc ngọc đâu, ít nhất thì vị Cổ sư huynh này sẽ không”.  

Vẻ cưng chiều loé qua trong mắt Lâm Nhất, hắn mỉm cười, đưa đoá hoa Huyền Âm bảy cánh trong tay cho cô nhóc.  

Bình luận

Truyện đang đọc