Trong lúc nói chuyện, sát khí cũng dâng lên trên người hắn ta. Hắn ta quát to một tiếng, lao tới một cách hung ác.
Không thể đâm thủng ư?
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, trước khi đối phương tiếp cận, hắn xoay cổ tay, từng tia kiếm quang sáng rực xuất hiện. Kiếm mang màu bạc ngưng luyện như một dải lụa sặc sỡ, xuyên thủng hư không, mãi không biến mất.
Nhưng kiếm ý có mạnh mẽ đến mức nào khi rơi lên chiến giáp huyết quang cũng lập tức mất đi hơn một nửa uy lực.
Với tu vi của Cơ Vô Dạ, uy lực còn lại hoàn toàn không thể đả thương hắn ta.
Ầm!
Cơ Vô Dạ mặc kệ kiếm uy, vẫn xông tới nhanh như tia chớp, một quyền mang tàn bạo như thiên thạch rơi xuống xuất hiện, biến thành một đầu lâu huyết diễm khổng lồ đánh mạnh về phía Lâm Nhất.
Nét mặt Lâm Nhất không hề thay đổi, hắn đứng trên không trung, không ngừng vung kiếm Táng Hoa.
Bóng kiếm và quyền mang không ngừng giao đấu, cho dù thế tấn công của đối phương mạnh mẽ đến mức nào vẫn không thể áp đảo kiếm thế của Lâm Nhất.
Oanh!
Lại một tiếng quyền mang nổ tung vang lên, Lâm Nhất bị đánh bay mấy trăm thước, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng đáp xuống mặt hồ, sau đó xoay người, bay như hồng nhạn, đứng vững lại một cách dễ dàng.
“Tên này…”
Nền tảng vững chãi trên thành tựu kiếm đạo của Lâm Nhất khiến Cơ Vô Dạ không thể đánh tan kiếm thế của hắn. Cơ Vô Dạ tỏ vẻ bực bội, cũng mất kiên nhẫn hơn nhiều.
Kiếm ý Tiên Thiên không đủ mạnh mẽ, mà chiến giáp ngưng tụ từ huyết sát lại quá kỳ lạ, có điều huyết sát thế này không thể nào tồn tại mãi được.
Huyết sát luôn có lúc sẽ tiêu hao hết, muốn duy trì được chiến giáp huyết quang này chắc chắn không dễ dàng.
Trong mắt Lâm Nhất lập tức có hàn mang loé lên.
“Thiên Phá Vân!”
Oanh!
Một tiếng kiếm lanh lảnh lập tức vang vọng khắp nơi, dưới kiếm âm, mặt hồ mênh mông vô tận như muốn nổ tung hết. Kèm theo kiếm mang chói mắt là nước hồ cuồn cuộn dâng lên, tạo thành một vòi rồng khổng lồ.
Gió lớn thổi mạnh, kiếm thế không ngừng rơi xuống!