QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Đại Khang không có kính, thứ trong suốt tương tự chỉ có thủy tỉnh.

Thủy tỉnh thuộc loại hàng xa xỉ ở Đại Khang, cho dù là vương công trọng thần cũng không nỡ dùng, chỉ dùng

giấy dán cửa.

Thực ra cách làm kính không phức tạp, nếu như muốn Kim Phi có thể dễ dàng chế tạo ra.

Cho dù là về độ trong suốt hay tính tạo hình, kính đều vượt trội thủy tỉnh.

Nếu như vận dụng đúng cách, nó sẽ đem lại cho Kim Phi một khoản tiền lớn không thể đếm nổi.

Nhưng người tài thường bị ghét, trước khi có đủ thực lực, nếu Kim Phi dám chế tạo kính, với y mà nói đây

không phải tài lộc mà là tai họa.

Vậy nên Kim Phi không dám sản xuất kính sớm như vậy.

"Tướng công à, chúng ta có thể ở trong căn nhà như chàng nói thật sao?"

Quan Hạ Nhi mặt đầy khát khao hỏi y. "Tin tưởng ta, nhất định có thể”.

Kim Phi kiên định nói. 

Y bây giờ mới mười tám, đời này của y còn rất dài, có đầy đủ thời gian để thực hiện mấy lời chém gió.

"Ta tin chàng".

Quan Hạ Nhi nghe thấy mọi người bên ngoài lại quay lại đi làm rồi, chủ động kéo cổ Kim Phi.

Đường Đông Đông đi qua thầm phỉ nhổ một cái, đỏ mặt đi qua.

Kim Phi không nhớ đêm đó họ ngủ lúc nào, hôm sau mặt trời lên cao ba sào y mới rời giường.

'Thấy Quan Hạ Nhi vẫn ngủ say trong lòng mình, Kim Phi nhẹ nhàng vén chăn mỏng lên, chuẩn bị rời giường.

Kết quả lại đánh thức Quan Hạ Nhi.

Cô mơ màng nhìn Kim Phi ngọt ngào mỉm cười, sau đó dựa vào ngực Kim Phi như chú mèo nhỏ.

Sau khi trải qua giai đoạn xấu hổ ban đầu, cô cứ dính chặt lấy Kim Phi, nhất là khi hai người ở cạnh nhau một mình, chỉ muốn mãi mãi nằm trong lồng ngực anh.

"Được rồi, tỉnh rồi thì dậy đi, cũng không còn sớm nữa!. Kim Phi mỉm cười, ấn mũi Quan Hạ Nhi.

Lúc này Quan Hạ Nhi mới nghiêng đầu nhìn khe cửa nhà chính. 

Ánh sáng mặt trời chiếu qua khe cửa, cũng sắp chiếu đến giữa phòng rồi.

Quan Hạ Nhi kinh ngạc, nhảy xuống giường.

"Tiêu rồi, tiêu rồi, ngủ quá giờ rồi, trong sân nhiều người như vậy, bây giờ chắc bị cười thối mũi mất".

"Ai dám cười nàng, ta cho người đó cút xéo".

Kim Phi cười.

"Nói vớ vẩn".

Quan Hạ Nhi liếc mắt nhìn Kim Phi, sau khi mặc xong quần áo của mình, lại vội vàng giúp Kim Phi mặc đồ.

May mà lúc này người làm đang bận làm việc, trong sân chẳng có ai.

Quan Hạ Nhi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chui vào phòng bên

Kim Phi nghe thấy tiếng động trong lò rèn liền đi qua đó.

Không chỉ hai anh em Trương Lương và Mãn 'Thương ở đó, đám Chung Ngũ cũng có mặt.

Lò rèn bé nhỏ chật ních người.

Có người đang bận rộn kéo ống bễ, có người đang  bận đến mức tối tăm mặt mũi.

"Mọi người đang làm gì vậy?" Kim Phi hắt hơi hỏi.

"Chung Ngũ đại ca bảo ta rèn cho họ hai thanh đao. tốt".

Mãn Thương cười đáp.

Từ khi Kim Phi rèn cho Khánh Hoài hai thanh đao tốt, Chung Ngũ cũng thèm.

Biết Kim Phi bận, nên ngại xin Kim Phi, chỉ có thể đi tìm Mãn Thương.

Rèn đao đánh trận là một công việc tỉ mỉ, đóng quân ở Vị Châu, Mãn Thương bận làm dây thép, đâu ra thời gian làm đao cho Chung Ngữ?

Nên chuyện này bị để đến bây giờ.

Sáng sớm hôm nay, Chung Ngũ đến nhà Mãn Thương "mời" hắn ra khỏi chăn.

"Tiên sinh, ngài dậy rồi sao?"

Chung Ngũ ranh mãn nhìn Kim Phi: "Tiên sinh trông có vẻ gầy mà thể lực không tệ nhỉ, sáng nay ta nghe mấy thím làm ca đêm đứng cửa nói, tối qua tiên sinh làm cả đêm!!" 

'Trong quân doanh đa phần toàn đàn ông thô lỗ, nên nói chuyện thô tục là chuyện rất bình thường.

Nhưng Quan Hạ Nhi da mặt mỏng, nếu nghe được chắc xấu hổ chết mất!

"Gút đi!" Kim Phi đạp một phát vào mông Chung Ngữ: "Mãn

Thương, nếu tên này còn nói bậy bạ nữa thì đừng rèn đao cho hắn, biết chưa?"

Mãn Thương vẫn còn cay vụ sáng nay Chung Ngũ lôi hắn ra khỏi chăn, có điều bị đại ca Trương Lương đè đầu nên không dám phản đối.

Bây giờ được Kim Phi ủng hộ, lưng lập tức ưỡn thẳng: "Tiên sinh yên tâm, ta sẽ rèn đao của Chung Ngũ cuối cùng".

"Tiên sinh, đại ca Mãn Thương, ta sai rồi!"

Chung Ngũ lập tức kinh hãi, không ngừng chắp tay nhìn Kim Phi và Mãn Thương.

Kim Phi lười chẳng thèm quan tâm đi tới cạnh lò rèn hỏi: "Thế nào rồi?"

"Lò của ta vẫn hơi chậm, nếu như có thể sửa lại thì sẽ tốt hơn nhiều". 

Lân này Mãn Thương đến Vị Châu, phụ trách sửa lò rèn của quân doanh.

Cải tạo liên tục mấy lò rèn, tích lũy được không ít kinh nghiệm.

"Lương ca, xưởng rèn bên nhà mới xây xong chưa?”

Kim Phi quay đầu nhìn Trương Lương.

"Xây xong rồi, bây giờ chỉ còn lại nhà chính thôi".

"Vậy thì được, hai ngày tới chúng ta sẽ làm lại lò lớn hơn, Lương ca giúp †a tìm mấy thợ nề tay nghề tốt chút nhé”.

Cái lò này được xây khá vội vàng, nhiều chỗ vẫn khá chắp vá.

Sử dụng sắt thép nằm trong kế hoạch của Kim Phi, nhân lúc chuyển nhà, Kim Phi chuẩn bị làm một chiếc lò phiên bản giới hạn, có nhiệt lượng cực cao.

"Không thành vấn đề, mai ta đi đến huyện phủ hỏi thăm chút".

Trương Lương gật đầu: "Đúng rồi Phi Tử, có chuyện này ta phải nói với cậu”.

"Chuyện gì?"

"Từ nửa tháng trước, Đồng Sơn xuất hiện mấy tên thổ phỉ, mấy lần ta đến huyện phủ đưa hàng đều bị ăn  mấy gậy, Trương Lương nói.

” "Lão Trương, không ổn, giao chút lộ phí cho thổ phi, chẳng phải xong rồi sao?"

Chung Ngũ bất mãn nói: "Tiên sinh chẳng phải để lại cho mấy người mấy cây cung sao, sao không dùng nó để xử lý đám thổ phỉ?"

Sau khi Kim Phi đưa Thiết Lâm Quân giết chết quân Đảng Hạng chinh chiến phương Nam, gan Chung Ngũ lớn hẳn.

Không chỉ hắn mà đa phần binh sĩ của Thiết Lâm Quân đều vậy, chẳng coi ai ra gì.

Người ta có câu kiêu binh tất bại, đây chẳng phải hiện tượng tốt gì, trước khi đi Kim Phi còn nhắc nhở Khánh Hoài.

Còn về Khánh Hoài có để ý không, Kim Phi cũng chẳng quản được.

"Chung Ngũ, ngươi biết năng lực của đám thổ phỉ đó không mà muốn xử bọn chúng?”

Trương Lương trợn mắt nhìn Chung Ngũ, không đợi Kim Phi hỏi, chủ động giải thích: "Đám thổ phỉ này của núi Thiết Quán".

"Thật sao?", Kim Phi nhíu mày.

"Đúng vậy, kẻ dẫn đầu mỗi năm đều đến thôn ta thu cống phẩm", Trương Lương đáp.

Lần này Chung Ngũ cuối cùng cũng biết tại sao Trương Lương không giết đám thổ phỉ kia.

Núi Thiết Quán là địa bàn hoạt động của một trong ba đám thổ phỉ lớn nhất huyện Kim Xuyên, có mấy trăm người, hơn nữa địa hình của núi Thiết Quán khác núi Thanh Thủy, chỉ có một con đường núi có thể đi qua, dễ thủ khó công.

Nếu như Kim Phi mang Thiết Lâm Quân về, đánh vào núi Thiết Quán là chuyện đơn giản.

Nhưng bây giờ trong tay Kim Phi chỉ có chút này người, muốn tấn công núi Thiết Quán đúng là chỉ có nằm mơ.

Hơn nữa đám Chung Ngũ chỉ có thể hộ tống Kim Phi về, mấy ngày nữa sẽ phải về Thiết Lâm Quân bẩm cáo.

Nếu như chặn giết thổ phỉ, núi Thiết Quán đến báo. thù thì phải làm thế nào?

“Bọn họ đòi bao nhiêu?", Kim Phi hỏi.

Nếu như không nhiều, y thà giao tiền cho yên còn hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc