QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Ngô vương đã trốn còn ra lệnh cho thủy quân, cho dù thế nào cũng phải tiêu diệt Kim Phi.

Suy nghĩ đầu tiên của thủy quân là tiếp tục đốt dầu hỏa, nhưng nền kinh tế Đại Khang đang tụt lại phía sau, trước kia họ đã vơ vét hết dầu hỏa hết mức có thể, gần đây người dân đất Ngô thậm chí còn không có dầu để thắp đèn.

Đến buổi tối, đi mấy làng cũng không nhìn thấy đốm sáng, không vơ vét được chút dầu nào.

Sau đó có một mưu sĩ lại nghĩ được một cách.

Họ đi gom các thuyền nhỏ từ các nơi, tích góp cỏ tranh trên thuyền, sau khi đốt lên thì thả trên sông.

Cho dù nhân viên hộ tống đánh sập thuyền nhỏ, ván gỗ và cỏ tranh trôi trên sông vẫn cháy.

Thuyền hơi nước cũng được làm bằng gỗ nên không thể để những thứ này đến gần mà chỉ có thể tránh chúng.

Sống ở đâu thì thích nghi ở đó, dọc theo sông Trường Giang có rất nhiều vùng nước, nhiều người kiếm sống bằng nghề đánh cá, hầu như nhà nào ở ven sông cũng có thuyền.

Mặc dù đa phần đều là thuyền đánh cá rất nhỏ, thậm chí chỉ là một cái bè tre, nhưng đã đủ dùng với Ngô vương.

Thế nên trên đường đi, nhân viên hộ tống trên thuyền hơi nước đã không nhớ rõ có bao nhiêu thuyền đánh cá nhỏ bị nát rồi.

Kim Phi muốn phái khinh khí cầu tìm ra nơi tập trung của địch, dùng một ngọn đuốc đốt hết thuyền đánh cá của đối phương.

Tiếc là mưu sĩ đã nghĩ đến điều này trước, họ không tập trung thuyền đánh cá lại một chỗ mà xếp thành một hàng dài trên bờ sông.

Mặc dù chế tạo không ít lựu đạn ở Đông Hải, nhưng cũng không thể lấy một quả lựu đạn chỉ để phá một chiếc bè?

Nếu như thế, e là vẫn chưa ra khỏi đất Ngô, lựu đạn của họ đã hết rồi.

Trong lúc bất lực, chỉ có thể sử dụng máy bắn đá.

Khi gặp số lượng lớn tàu thuyền trôi dạt xuống, Kim Phi chỉ đạo người lái tàu điều khiển thuyền hơi nước tránh chúng.

Nếu không tránh được thì lại dùng lựu đạn làm nổ tung những ngọn lửa trên sông.

Cũng may địch không cướp được nhiều thuyền, lại sợ tập hợp lại sẽ bị Kim Phi ném lựu đạn vào, cho nên đa số đều là một hai chiếc thuyền bị đánh trúng, đồng thời cũng không đưa nhiều thuyền xuống.

Nhiều lúc chỉ dựa vào máy bắn đá là có thể giải quyết.

Thế nên cứ đi được mấy chục dặm thì thuyền hơi nước dừng lại, tìm một nơi an toàn để tiếp thêm đá.

Cứ thế, ưu thế về tốc độ của thuyền hơi nước không thể phát huy hết được.

Khó khăn lắm mới ra khỏi vùng nước của đất Ngô, tình hình này chưa được cải thiện, ngược lại càng nghiêm trọng hơn.

Sở vương và Tương vương thấy cách này có hiệu quả thì cũng làm theo.

Vì Ngô vương làm lỡ không ít thời gian của thuyền hơi nước, họ chuẩn bị càng chu đáo hơn, cướp được nhiều thuyền đánh cá hơn.

Ở vùng nước của đất Ngô, trên sông chỉ có một hàng thuyền đánh cá, nhưng khi đến địa phận của Sở vương lại biến thành hai hàng, thuyền hơi nước càng khó tránh, tốc độ chỉ có thể giảm xuống.

Trong kế hoạch là có thể về đến nơi trong mấy ngày, kết quả bây giờ còn đang ở địa bàn của Sở vương, đi chưa đến một phần ba chặng đường.

“Sở vương chết tiệt, Phi ca không thù không oán với ông ta, ông ta chặn Phi ca lại làm gì?”

Nhuận Nương không hiểu ân oán giữa Kim Phi và đám quyền quý, nghe Quan Hạ Nhi giải thích xong thì tức giận mắng Sở vương: “Đợi Phi ca và Lương ca về rồi, đi đánh chết ông ta”.

“Đúng vậy, đánh chết ông ta”.

Quan Hạ Nhi bị Nhuận Nương chọc cười.

“Phu nhân, điện hạ, không ổn rồi”.

Tiểu Ngọc vội vàng chạy vào: “Quân Thổ Phiên đổ bộ lên bờ từ cửa Lương Thủy, một nhóm vây quanh đỉnh Song Đà, còn hai nhóm quân xông về phía làng”.

“Chẳng phải quân Thổ Phiên đang ở Tây Xuyên, sao lại đến đây?”

Quan Hạ Nhi ngạc nhiên nói.

Gada dẫn đại quân Thổ Phiên bao vây tấn công Tây Xuyên đã một khoảng thời gian rồi.

Nhưng vì Mạnh Thiên Hải đã đề phòng trước, di chuyển người dân trong phạm vi ba mươi dặm bên ngoài thành, sau đó thực hiện chính sách vườn không nhà trống, bảo vệ thành trì Tây Xuyên, Gada vẫn luôn không hạ được đối phương.

Cửa Lương Thủy cách đỉnh Song Đà không xa, hai bên cách nhau mấy trắm dặm, Quan Hạ Nhi không hiểu người Thổ

Bình luận

Truyện đang đọc