QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Dù Đường Đông Đông vẫn cảm thấy ý tưởng này rất hoang đường, nhưng không thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn được, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.

“Vậy thì thử như thế xem”

Nạp thiếp cho Kim Phi luôn là chấp niệm nhất của Quan Hạ Nhi, nghe thấy Đường Đông Đông đồng ý, ngược lại với vẻ tự ti nhút nhát của ngày thường, lần đầu tiên cô trở nên quyết đoán hơn.

“Nếu đã quyết định, vậy Đông Đông nhanh quay về xưởng dệt sắp xếp, Tiểu Ngọc đi thông báo cho trưởng làng, Tam gia gia và Triệu đại gia, nói thẳng chuyện này với bọn họ luôn.”

Quan Hạ Nhi nói: “Ngoài ra cũng để người ta nghĩ biện pháp, trì hoãn người của huyện lệnh lão gia một chút.”

“Đã hiểu!” Tiểu Ngọc gật đầu, xoay người chạy chậm rời đi.

Đường Đông Đông cũng quay về xưởng dệt.

Bây giờ làng Tây Hà không có người nào rảnh rỗi, người lớn không trồng trọt thì cũng làm việc, trẻ con đều đọc sách ở học đường.

Trong làng có vẻ khí thế ngất trời, vừa ngay ngắn trật từ.

Nhưng khi tin tức truyền ra, lập tức trở nên rối loạn nhốn nháo.

Công nhân nữ trực đêm bị người ta đánh thức, xông về phía xưởng dệt.

Công nhân ở công trường, lò gạch, xưởng xi măng, đều ngừng việc trong tay lại, chạy về sân đập lúa.

Xưởng dệt có Đường Đông Đông, Quan Hạ Nhi không cần quan tâm, cô dẫn ba vị trưởng làng, chạy tới sân đập lúa.

“Nghe nói chưa, huyện lệnh lão gia sắp tới làng Tây Hà, đóng cửa nhà xưởng của chúng tal”

“Chúng ta không trộm cắp cướp đoạt gì, hắn dựa vào đâu mà đóng cửa nhà xưởng của chúng †a?”

“Nghe nói tiên sinh đánh giặc ở Tây Xuyên lập công lớn, chắc chản là huyện lệnh lão gia ghen ghét với tiên sinh, cố ý tới soi mới!”

“Lập công thì đó là bản lĩnh của tiên sinh, bọn họ dựa vào. đâu mà ghen ghét?”

“Có phải ngươi chưa từng làm lính đâu, những chuyện xấu trong quân ngũ, ngươi không biết à?”

“Những tên lão gia đáng chết đó, người này sợ đánh giặc hơn người kia, nhưng đoạt công còn tàn nhãn hơn ail”

“Mấy hôm trước có anh em nhân viên hộ tống trở về từ Tây Xuyên, ta nghe hắn nói, lúc ấy bên Tây Xuyên cực kì nguy hiểm, nhưng tiên sinh và Cửu công chúa không lùi một bước nào, Cửu công chúa đánh trống trước trận, tiên sinh tự ra trận chỉ huy, đội thân vệ mà Đại Lưu dẫn dắt cũng chết một nửa!”

“Tiên sinh và các huynh đệ nhân viên hộ tống phải liều mạng mới có công lao, bọn họ dựa vào đâu mà tới đây cướp đoạt?”

“Không sao, bây giờ tiên sinh không chỉ có Khánh hầu gia, còn có Cửu công chúa chống lưng cho, công lao đáng ra của tiên sinh, bọn họ không đoạt được, nên mới phái huyện lệnh tới soi mới!”

“Tên quan chó đáng chết, đợi hắn tới làng, ta phải phi một đao thọc chết hắn!”

“Ngươi đừng xăng bậy, giết huyện lệnh, cả làng chúng ta đều xong đời, tiên sinh cũng bị liên lụy!”

“Lão Triệu nói có lý, Lão Tào đừng xăng bậy!”

“Các ngươi đừng lo lắng quá, hồi nãy ta gặp Tiểu Ngọc, cô ấy nói không phải huyện lệnh tới, mà là tay sai của huyện lệnh. Lão Tào muốn giết huyện lệnh, phải tới phủ huyện.”

“Tay sai của huyện lệnh thì cũng không thể giết, nếu không sẽ thành đưa đao cho mấy tên lão gia đó, để bọn họ đâm tiên sinh!"

“Đúng, chắc chăn những tên lão gia đó đang sợ không tìm thấy nhược điểm của tiên sinh đấy, người của huyện lệnh chết ở làng ta, đảm bảo bọn họ sẽ cắn mãi không chịu buông”.

“Yên tâm đi, ta cũng phải không kẻ ngốc, chỉ tức quá mắng vài câu, sẽ không giết người thật đâu.”

“Lão Trương, hồi nấy ông gặp Tiểu Ngọc, cô ấy nói sao? Huyện lệnh muốn soi mói thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc