QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Hàn Phong cười nói: "Cũng có những người ngay từ đầu đã nhận ra rằng xà phòng sẽ nổi tiếng và mua với số lượng lớn, lần này họ cũng phát tài rồi”.  

 

"Năm mươi lượng đủ để mua một căn nhà nhỏ trong huyện phủ, đám người này lại đi mua một cái hộp, điên rồi sao?"  

 

Thiết Chùy cảm thấy khó hiểu.  

 

"Tiên sinh từng nói suy nghĩ của người giàu khác với người nghèo, bây giờ ta tin rồi”, Hàn Phong cười hỏi: "Lạc Lan cô nương, bây giờ chúng ta đã bán được bao nhiêu tiền?"  

Advertisement

 

“Tổng cộng bán ra ba mươi tư nghìn chín trăm hai mươi lượng!” Lạc Lan cười đáp.  

 

"Ba... ba mươi tư nghìn lượng hả?”  

 

Thiết Chùy và Hàn Phong đều trợn to hai mắt: "Nói cách khác, chúng ta đã thu lại tiền mua cửa tiệm rồi sao?"  

Advertisement

 

"Tiểu Bắc phu nhân nói lợi nhuận của loại xà phòng mới khoảng 50%, vì vậy... đúng thế, chúng ta đã hoàn vốn rồi!"  

 

Lạc Lan híp mắt cười.  

 

Trên thực tế, việc bỏ ra chín nghìn lượng bạc để mua một cửa tiệm khiến cô ấy cũng phải chịu rất nhiều áp lực.  

 

Bây giờ đã chứng minh được quyết định của cô ấy là chính xác.  

 

Không cần tới nửa năm, cũng không cần vài tháng, chỉ trong một ngày rưỡi ngắn ngủi, cô ấy đã thu lại được số tiền mua cửa tiệm cùng với số tiền lời.  

 

Điều mà Lạc Lan không biết là 50% lợi nhuận mà Đường Tiểu Bắc nói với cô ấy cũng là giả.  

 

Chi phí sản xuất của tất cả các loại xà phòng được chuyển đến kinh thành cũng chỉ vài chục lượng bạc, trái lại đắt nhất là phí vận chuyển.  

 

Một nhóm người đông đúc đưa xà phòng từ làng Tây Hà đến kinh thành, tiền thức ăn cho người và ngựa cũng tốn không ít.  

 

Nhưng so với doanh thu hơn ba nghìn lượng bạc mà nói thì số tiền đó chỉ là mưa phùn, lấy ra số tiền lẻ trong doanh thu cũng đã đủ, còn lại là tiền lãi.  

 

Đây là khoản lợi nhuận khổng lồ do việc độc quyền và kỹ thuật nghiền ép mang lại.  

 

"Loại xà phòng mới mà chúng ta đưa đến quá ít, thực ra ta nghĩ dù có thêm vài xe nữa cũng có thể bán được”.  

 

Thiết Chùy tiếc nuối thở dài, nhìn về phía Hàn Phong: "Lão Hàn, Lạc Lan muội bảo ngươi phái người quay về lấy hàng, ngươi đã thu xếp xong chưa?"

“Ta làm việc mà huynh còn không yên tâm sao, chiều tối hôm đó, cửa thành còn chưa đóng, người đã rời đi rồi, hai người sáu ngựa, tuyệt đối dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về”.  

 

Hàn Phong trả lời một câu, quay đầu thở dài nói: “Nếu biết xà phòng thơm dễ bán như vậy, chúng ta sẽ không bán mẫu cũ, chỉ bán tất cả những mẫu mới thì tốt rồi”.  

 

Cả Kim Phi và Đường Tiểu Bắc cũng không ngờ rằng, vì sự sùng bái của Trần Cát, loại xà phòng thơm này lại được chào đón như vậy ở kinh thành, cho nên lúc tới đây, đám người Thiết Chùy mang theo mười mấy xe xà phòng thơm, trong đó có hơn phân nửa đều là mẫu cũ.  

 

Kết quả chỉ bán được vài chục miếng, còn lại đều tồn hàng.  

 

“Ta cũng đang định nói chuyện này đây”, Lạc Lan nói: “Chúng ta đã đến tận kinh thành để bán xà phòng thơm, cho dù là mới hay cũ, đều phải bán hết mới được”.  

 

“Nhưng nếu mọi người không mua, chúng ta còn có thể cưỡng ép bán sao?” Thiết Chùy hỏi.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc