QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

 “Lão Thiết, trước đây ta thật sự không phát hiện ra da mặt huynh lại dày như vậy, bội phục!”  

 

Hàn Phong giơ một ngón tay cái lên với Thiết Chùy.  

 

“Chỉ cần Thiết Chùy đại ca có thể làm xà phòng thơm nổi tiếng trong thanh lâu, tiền sẽ được hoàn trả”, Lạc Lan mỉm cười gật đầu.  

 

“Lạc Lan muội muội yên tâm đi, nhiều nhất năm ngày là ta có thể hoàn thành nhiệm vụ!”  

Advertisement

 

Thiết Chùy vỗ ngực nói.  

 

“Hàn đại ca, nói đùa thì nói đùa, huynh cũng đi giúp Thiết Chùy đại ca đi”, Lạc Lan nói.  

Advertisement

 

"Ta hiểu rồi”.  

 

Nói đến công việc, Hàn Phong lập tức thu hồi vẻ mặt tươi cười, trở nên nghiêm túc.  

 

Đêm đó, Thiết Chùy gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, dẫn người bắt đầu nhiệm vụ quảng bá trong thanh lâu.  

 

Để hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất, Thiết Chùy cũng làm việc rất chăm chỉ, ngay đêm đó hắn đã phá kỷ lục trước đó của mình, sáng hôm sau khi quay lại, hai chân đều đã phát run.  

 

Với những nỗ lực không ngừng của Thiết Chùy cùng với sự cổ vũ của Hàn Phong, lúc trước xà phòng thơm có tiếng vang ở thanh lâu Quảng Nguyên, bây giờ lại một lần nữa nổi tiếng ở thanh lâu kinh thành.  

 

Các thanh lâu ở kinh thành giàu có hơn nhiều thanh lâu ở Quảng Nguyên, các cô nương bán thân cũng sắc bén nhạy cảm hơn.  

 

Chỉ trong vài ngày, tất cả các loại xà phòng thơm cũ tồn của thương hội Kim Xuyên đã bị các thanh lâu giành mua hết.  

 

Thanh lâu không mua được vô cùng tiếc nuối, ngày nào cũng cử người canh giữ cửa ra vào thương hội Kim Xuyên.  

 

Các cửa tiệm khác đều bày một đống hàng hóa để khách hàng lựa chọn, nhưng thương hội Kim Xuyên là nơi duy nhất khách hàng đợi hàng tới.  

 

Các ông chủ cửa tiệm khác xung quanh đều vô cùng ghen tị, đáng tiếc bọn họ không biết làm xà phòng thơm, có ghen tị cũng vô dụng.  

 

“Lạc Lan cô nương, xà phòng thơm cũ của chúng ta bây giờ đã bán hết sạch, ngày nào cũng mở cửa, không thể không bán gì chứ?”  

 

Hàn Phong đau đầu nhìn các nha hoàn và thư sinh đang canh ở trước cửa.  

 

“Lần này là chúng ta chưa chuẩn bị đủ, lại đánh giá thấp sức mua của kinh thành”.  

 

Lạc Lan bất đắc dĩ nói: “Vốn dĩ Hắc Đao còn có thể chống đỡ được một thời gian, đáng tiếc đều bị Cửu công chúa lấy hết rồi”.  

 

Cửu công chúa mà bọn họ nhắc tới chính là con gái của Trần Cát và Khánh Phi, xếp thứ chín trong số các công chúa. Năm nay mười tám tuổi, ở thời đại phong kiến này đã sớm nên lập gia đình, nhưng Trần Cát vô cùng yêu thích đứa con gái này, luôn giữ lại trong cung chưa chịu gả đi.  

 

Có lẽ thừa hưởng gen võ tướng của nhà họ Khánh, nên Cửu công chúa đặc biệt yêu thích quân sự và chính sự.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc