QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Nói chung, mỗi làng chỉ cần để lại một nhân viên hộ tống hoặc một nhân viên văn thư của tiêu cục Trấn Viễn là có thể quản lý các địa phương một cách có trật tự.

Vì người dân quá phối hợp, nếu có người muốn làm hại nhân viên hộ tống và nhân viên văn thư được cử ở lại, thì người dân địa phương chính là những người đầu tiên không băng lòng.

Trước kia Cửu công chúa cảm thấy Kim Phi cũng là một kẻ có dã tâm, nhưng bây giờ cô ấy đột nhiên nhận ra mình đã sai rồi.

Bởi vì đa số những kẻ có dã tâm đều chỉ coi người dân là công cụ để tranh giành thiên hạ, nhưng Kim Phi thì khác.

Y quan tâm người dân từ tận đáy lòng.

Cửu công chúa có thể cảm nhận được sự bi thương và tức giận trong lời nói vừa rồi của Kim Phi.

Có thể đây cũng chính là lí do tại sao người dân lại ủng hộ tiêu cục Trấn Viễn, ủng hộ Kim Phi đến như vậy!

“Phu quân, chàng có cách gì không?” Cửu công chúa hỏi.

“Ta...” Kim Phi bối rối.

Đúng vậy, cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước một.

Cho dù y có tức giận hơn nữa thì cũng không thể tiêu diệt hết thế gia địa chủ của cả Đại Khang trong một ngày được.

Dựa theo kế hoạch trước đó của Kim Phi, y dự định dùng ba năm để giải phóng toàn bộ Đại Khang.

Nếu bước đi nhanh một cách mù quáng thì sẽ rất có khả năng xuất hiện tình huống vượt ngoài tầm kiểm soát.

Nhưng sau khi nghe về chuyện của trấn Vĩnh Lâm, Kim Phi cảm thấy khoảng thời gian này quá dài rồi.

Người dân không chờ nổi!

Có quá nhiều việc có thể xảy ra trong ba năm.

Ba năm sau, cho dù y đã giải phóng được Đại Khang, thì có lẽ người dân ở Trung Nguyên và Đông bộ đã chịu đủ sự dày. vò của thế gia địa chủ rồi!

“Phải làm sao đây?” Kim Phi day trán, ngồi xuống.

Cửu công chúa đứng ở sau lưng Kim Phi, giúp y xoa huyệt Thái Dương: “Phu quân, đây là chuyện bất khả kháng!”

“Không, bất kỳ chuyện gì đều có cách giải quyết, chỉ là chúng ta chưa nghĩ ra mà thôi!”

Kim Phi đứng dậy nói: “Nhất định phải tìm cách trấn áp thế gia địa chủ ở các nơi, không được để bọn chúng tiếp tục làm xăng bậy được!”

“Trấn áp như thế nào đây?” Cửu công chúa hỏi.

“Đúng vậy, trấn áp như thế nào đây?” Kim Phi thấp giọng thở dài: “Mấu chốt là thiếu người!”

Nhân lực của tiêu cục Trấn Viễn quá ít, bây giờ vẫn còn đang khai chiến ở đất Tân. Chống đỡ chiến tuyến hiện tại đã vô cùng khó khăn rồi, thực sự không rút được người nữa.

“Hay là cho phi thuyền và khinh khí cầu qua đó, hù dọa bọn chúng giống như khi uy hiếp Ngô vương, Sở vương thì sao?” Cửu công chúa kiến nghị.

“Cái này cũng là một cách, có thể thử xeml”

Kim Phi khế gật đầu: “Nhưng chỉ dựa vào lời kêu gọi của các nhân viên hộ tống thì không được, tốt nhất là rải tờ rơi. Ta đi tìm Trần công tử thương lượng một chút, các nàng không cần chờ cơm ta đâu!”

“Ta đi cùng chàng!”

Cửu công chúa dứt lời rồi chuẩn bị đi lấy áo khoác. “Hai ba tháng này nàng phải nghỉ ngơi thật tốt.” Kim Phi ấn Cửu công chúa ngồi lên ghế.

Cách đây một thời gian, Ngụy Vô Nhai đã xác nhận rằng cô ấy đã mang thai. Vì lúc trước đã từng bị sảy thai nên mạch thai có phần không tốt lắm. Ngụy Vô Nhai đã mấy lần nhấn mạnh Cửu công chúa phải yên tâm dưỡng thai, đặc biệt là trong mấy tháng đầu.

Cho nên gần đây Kim Phi đều dành phần lớn thời gian ở thư phòng giúp Cửu công chúa xử lý tấu chương.

Cũng may mà có Thiết Thế Hâm.

Thiết Thế Hâm không phải là kẻ ngu. Sau khi ông ta tới làng Tây Hà, rất nhanh đã hiểu rõ tính cách của Kim Phi, cũng phát hiện sự khác biệt giữa triều đình mới và triều đình cũ.

Các thế lực trong triều đình cũ rắc rối phức tạp, muốn nghiêm chỉnh làm việc thực sự quá khó.

Triều đình mới do Kim Phi và Cửu công chúa thành lập lại hoàn toàn khác. Ở đây không có quá nhiều tranh đấu, tất cả mọi người đều đang nỗ lực để một Đại Khang mới trở nên tốt đẹp hơn, để người dân có cuộc sống tốt hơn.

Thiết Thế Hâm rốt cuộc cũng hiểu cách làm trước đây của mình ngu ngốc đến mức nào!

Nhận ra được những điều này, suy nghĩ của Thiết Thế Hâm đã hoàn toàn thay đổi.

Bình luận

Truyện đang đọc