QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

 Điều này sao lại không khiến cho Cửu công chúa bất ngờ cơ chứ?  

 

“Phải”, Đường Tiểu Bắc gật đầu nói đầy tự hào: “Khoảng thời gian trước trong làng có mấy xưởng đồng thời khởi công, một số làng đã chuyển hết cả làng tới làng Tây Hà”.  

 

“Tiên sinh thật sự quá lợi hại, lại nuôi sống được nhiều người như vậy”.  

 

Cửu công chúa tán thưởng.  

 

Kim Phi mỉm cười, không nói gì cả.  

 

Mấy nghìn người có là gì, kiếp trước một xưởng có mấy chục nghìn người là chuyện quá bình thường.  

 

Rời khỏi xưởng, mấy người vừa nói chuyện vừa tiếp tục tiến về phía trước, đối diện có một cô gái bước tới, chính là học trò thứ hai của Kim Phi – Chu Cẩm.  

 

Nhìn thấy Kim Phi, trên mặt Chu Cẩm ánh lên niềm vui, lập tức chạy ra trước thân thiết ôm lấy cánh tay của Kim Phi, cười hỏi: “Tiên sinh, người trở về từ khi nào vậy?”  

 

“Trở về được một lúc rồi, ban nãy con không nghe thấy trưởng làng hô họp sao?”, Kim Phi hỏi.  

 

“Nghe thấy rồi, nhưng Ngụy tiên sinh đang khám bệnh cho người ta nên không cho con đi”, Chu Cẩm cười nói: “Sớm biết tiên sinh đã trở về thì chắc chắn con đã qua đó rồi”.  

 

“Ngụy tiên sinh vẫn ở làng Tây Hà?”, Kim Phi nghi hoặc hỏi.  

 

Trước khi đi núi Ngũ Lang, Ngụy Vô Nhai dẫn người của trấn Phong Thủy tới cảm ơn y, kết quả Kim Phi nhận được tin cứu viện từ binh lính nữ mà A Mai cử tới nên đã lập tức tới núi Ngũ Lang.  

 

Sau đó lại tới bến đò đón Cửu công chúa, đi đi về về cũng mười ngày, y tưởng rằng Nguy Vô Nhai đã đi từ lâu.  

 

“Vẫn còn ở đây, Ngụy tiên sinh nói ông ấy phải đợi tiên sinh trở về để thảo luận y thuật với tiên sinh”.  

 

Chu Cẩm ngẩng đầu nói.  

 

“Ông ta là đại phu tốt nhất của Quảng Nguyên, ta chỉ hiểu chút ít về y thuật, ông ta thảo luận y thuật gì với ta được chứ?”  

 

Kim Phi dở khóc dở cười nói.  

 

Mỗi người có sở trường ở một phương diện, nếu như Ngụy Vô Nhai thảo luận chuyện chế luyện với Kim Phi thì y cũng chẳng ngần ngại gì.  

 

Thế nhưng kiến thức y dược của y chỉ nửa vời thì có thể thảo luận gì với Ngụy Vô Nhai cơ chứ?  

 

“Không phải đâu, Ngụy tiên sinh đã thấy được kỹ thuật khâu vết mổ và rượu cồn của tiên sinh, vẫn luôn tán dương không ngớt, nói y thuật ngoại khoa mà tiên sinh đưa ra là học thuật có thể lập riêng tông phái!”  

Chu Cẩm nghiêm túc trả lời: “Ngụy tiên sinh nói rồi, nếu như phương pháp này truyền cho phía quân đội thì thương binh trên chiến trường có thể sống được quá nửa!”  

 

Ngụy Vô Nhai học Đông y truyền thống, mặc dù cũng có ngoại khoa, thế nhưng xử lý vết thương gì đó đều không quá quy phạm, việc trên chiến trường tùy ý dùng vải dơ băng bó vết thương cho thương binh là có thể nhìn ra được.  

 

Có điều chuyện này cũng không trách được Đông y, trên thực tế vào thời kỳ phong kiến, việc dùng Tây y để trị bệnh là quá xa vời.  

 

Tổng kết thành một câu là tay đau thì cưa tay, chân đau thì cưa chân.  

 

Có thể nói hiệu quả rất nhanh chóng, cưa rồi thì không đau nữa phải không?  

 

Bình luận

Truyện đang đọc