QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Quận Ba Lăng là Nhạc Dương ở kiếp trước của Kim Phi, dưới núi Thành Lăng là Thành Lăng Cơ – vùng đất đầu tên ở trung du Trường Giang.  

 

 

Trong từ điển, Cơ là bãi đất nhô lên bên sông hoặc mỏm đá trong sông.  

 

 

Thành Lăng Cơ nằm ở giao lộ của sông Trường Giang, hồ Động Đình, sông Tương Giang và các sông hồ khác, và Yến Tử Cơ ở Nam Kinh, Thái Thạch Cơ ở núi Mã Yên, được gọi là ba mỏm đất nổi tiếng ở sông Trường Giang.  

 

 

Không chỉ là đầu mối giao thông vận chuyển đường thủy nội địa, còn là vùng đất tranh giành của các nhà quân sự.  

 

 

Thành Lăng Cơ giáp Tam Tướng về phía nam và Kinh Hán về phía bắc, là vị trí hiểm yếu từ hồ Động Đình đến Trường Giang, chiếm giữ Thành Lăng Cơ là có thể phong tỏa được Trường Giang và Động Đình.   

 

Advertisement

 

Từ xưa đến nay, vô số cuộc chiến tranh đã diễn ra ở đây.  

 

 

Dĩ nhiên bây giờ kẻ địch của Đại Khang đều ở phía Bắc, khu vực sầm uất của Giang Nam.  

 

 

Tàu chở hàng và tàu khách trên sông qua lại tấp nập, bến tàu người qua kẻ lại, xa xa là các đình lầu nối tiếp nhau, náo nhiệt hơn với quận Quảng Nguyên rất nhiều.  

 

 

Advertisement

“Phu nhân, bên này”.  

 

 

Bên sông, một cô nương mặc váy dài, dẫn theo một đám hộ vệ vẫy tay với Đường Tiểu Bắc.  

 

 

Cô ta là Nguyên Thái Vi – chưởng quầy nữ được Đường Tiểu Bắc phái đến Giang Nam.  

 

 

Danh tiếng của xà phòng thơm ở kinh thành đã lan rộng, mô hình phát triển cũng vô cùng hoàn thiện, Nguyên Thái Vi đã phát triển hai thị trường ở Quảng Nguyên nên có nhiều kinh nghiệm.  

 

 

Sau khi đến Giang Nam, chẳng mấy chốc đã có bước đột phá với thanh lâu và các quý phu nhân, nhanh chóng mở rộng phạm vi.  

 

 

Bây giờ số lượng tiêu thụ xà phòng thơm ở Giang Nam, chỉ đứng sau kinh thành, vượt xa bản doanh lớn là khu vực Xuyên Thục.  

 

 

Nhưng lần này Nguyên Thái Vi đến Giang Nam, không chỉ phát triển xà phòng thơm, càng quan trọng là thu mua lương thực.  

 

 

Dù sao tiêu tiền mua đồ thì nhà buôn lương thực cũng sẽ không đẩy khách hàng ra xa, thế nên vừa bắt đầu thu mua lương thực vẫn khá thuận lợi.  

 

 

Nhưng sau khi Nguyên Thái Vi thu mua nhiều lương thực hơn, các nhà buôn không thành thật nữa, bắt đầu liên hợp tăng giá.  

 

 

Lúc đầu chỉ tăng một chút, nhưng sau khi phát hiện Nguyên Thái Vi liên tục mua với số lượng lớn, các nhà buôn bắt đầu nghe ngóng nguyên nhân.  

 

 

Không lâu sau, tin tức khu vực Xuyên Thục mua lương thực liên tục mấy ngày truyền ra ngoài.  

 

 

Mực nước Trường Giang gần đây không ngừng dâng cao, điều này cũng chứng tỏ tính xác thực của tin tức.  

 

 

Các nhà buôn bỗng chốc tăng giá lương thực lên thêm ba mươi phần trăm.  

 

 

Trước khi đến, Kim Phi đã giao cho Nguyên Thái Vi quyền giải quyết những chuyện đặc biệt.  

 

 

Nếu giá chỉ tăng thêm một chút, Nguyên Thái Vi có thể tự mình đưa ra quyết định, nhưng nếu giá đột ngột tăng ba mươi phần trăm, lại còn mua với số lượng lớn như vậy, Nguyên Thái Vi không dám hành động hấp tấp.  

 

 

Ngay lúc cô ta đang định xin chỉ thị của Kim Phi thì bên Kim Phi truyền đến tin tức, Đường Tiểu Bắc đích thân đến Giang Nam phụ trách công tác thu mua lương thực.  

 

 

Nguyên Thái Vi như trút được gánh nặng, bắt đầu từ hôm đó ngày nào cũng dẫn người đến bến tàu đợi.  

 

 

Đợi liên tiếp mấy ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy cờ của tiêu cục Trấn Viễn.  

 

 

“Phu nhân, đi đường vất vả rồi”.  

 

 

Nguyên Thái Vi chạy đến trên thuyền, muốn đỡ Đường Tiểu Bắc xuống thuyền.  

 

 

“Ta còn chưa đến mức phải để người khác dìu đỡ”.  

 

 

Đường Tiểu Bắc xua tay, hỏi: “Nói xem tình hình bên này thế nào”.  

 

 

“Rất tệ, bây giờ tin tức về thảm họa ở Xuyên Thục đã lan truyền đến Giang Nam, các nhà buôn hợp sức lại tăng giá lương thực lên ba mươi phần trăm. Còn nữa… còn nữa…”   

 

 

Nói đến đây, Nguyên Thái Vi đột nhiên không nói nữa, mặt lộ ra vẻ do dự.  

 

 

“Còn gì nữa? Mau nói đi, đừng ấp a ấp úng”.  

 

 

Đường Tiểu Bắc không vui lắm.  

Bình luận

Truyện đang đọc