QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Trong kế hoạch của Kim Phi, cho dù Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần không đến Kim Xuyên, y cũng sẽ thành lập Đại học Sư phạm Kim Xuyên càng sớm càng tốt.

Đối tượng tuyển sinh chính là các thư sinh đến từ khắp nơi trên cả nước.

Về tiêu chuẩn tuyển chọn và phúc lợi trong trường, từ sớm đã được gửi đến trên bàn của Tiểu Ngọc.

Chỉ cần Kim Phi ra lệnh một tiếng, Tiểu Ngọc sẽ ngay lập tức hạ lệnh cho đội Chung Minh đi phát thông báo đến khắp các vùng tại Xuyên Thục.

Phương Linh Quân nhìn thấy Kim Phi nói tràn đầy tự tin thì khẽ gật đầu nói: “Kim tiên sinh đã chuẩn bị xong thì ta yên tâm rồi! Trừ việc dạy học, ta cũng không hiểu gì khác, lúc đến Kim Xuyên rồi, nếu Kim tiên sinh có việc gì, chỉ cần dặn dò là được!”

“Phương tiên sinh khách khí rồi!”

Kim Phi nói xong, y một lần nữa nhìn về phía Lưu Bất Quần: “Lưu tiên sinh khi nào có thể tới?”

Lưu Bất Quần suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong trường vẫn còn mười mấy đứa trẻ cần được sắp xếp, sớm thì mười ngày nửa tháng, chậm thì một tháng sau ta có thể lên đường.”

Đại Khang cực kỳ thịnh hành văn thơ là điều không hề sai, nhưng chuyện mà các thư sinh theo đuổi nhất chính là công danh. Trọng điểm của các kỳ thi cũng là các nội dung về văn học như thơ ca, luận điểm triết học và các loại sách kinh điển. Còn về vật lý hóa học mà Kim Phi vừa nói, ngay cả khái niệm cũng không có.

Phương hướng giáo dục mà Kim Phi vừa mô tả, có thể nói nó là điều mà Lưu Bất Quần mong ước từ lâu.

Nhưng chính vì Kim Phi đã mô tả về phương hướng này thật sự quá tốt, điều đó khiến Lưu Bất Quần cảm thấy có cảm giác không chân thực.

Đồng thời cũng khiến cho ông ta không dám tin tưởng.

Vì vậy ông ta quyết định sẽ trì hoãn chuyện này được bao nhiêu hay bấy nhiêu, sau đó sẽ phái người tới Kim Xuyên nghe ngóng một chút.

Mặc dù Phương Linh Quân đã nói rằng không muốn gặp Lưu Bất Quần, nhiều năm như vậy hai người cũng không liên lạc với nhau, nhưng sư đệ này của ông ta vẫn luôn một mực theo nguyện vọng của cha mình, bằng lòng dốc sức cống hiến cho sự nghiệp giáo dục. Tình cảm của Phương Linh Quân đối với Lưu Bất Quần còn sâu sắc hơn cả Thiết Thế Hâm.

Thấy Lưu Bất Quần lúc này còn đang do dự, ông ta không khỏi hơi nóng nảy.

“Kim tiên sinh đã đích thân tới đây mời đệ, vậy mà đệ lại tự cao, đến đây, cho đệ mở rộng tâm mắt!”

Phương Linh Quân lạnh lùng hừ một tiếng, lấy từ trong ngực ra một cuốn sách nhỏ rồi đưa nó cho Lưu Bất Quần.

“Đây là cái gì?” Lưu Bất Quần nghi ngờ nhận lấy.

“Đây là sách mà Kim tiên sinh đã sử dụng kỹ thuật in chữ di động để in ral”

Phương Linh Quân không vòng vo, kể lại chuyện về xưởng làm giấy và kỹ thuật in chữ di động cho Lưu Bất Quần.

Mặc dù có vài điểm nói chưa đúng lắm, nhưng vẫn khiến cho Lưu Bất Quần phải trố mắt kinh ngạc.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu được lý do tại sao Phương Linh Quân lại sẵn sàng đi theo Kim Phi đến làng Tây Hà.

Sự kết hợp giữa việc sản xuất giấy và kỹ năng in chữ di động đối với giáo dục Đại Khang mà nói chính là sự kết hợp có ý nghĩa mang tính thời đại.

“Kim tiên sinh, ngài thật sự có thể tạo ra mười mấy xe giấy trắng chỉ trong một ngày sao?”

Giọng nói của Lưu Bất Quần hơi run rẩy, cách xưng hô với Kim Phi cũng không tự chủ mà trở nên cung kính hơn.

“Bây giờ tay nghề của công nhân trong xưởng vẫn chưa được thuần thục, một phân xưởng một ngày chỉ có thể tạo được mười mấy xe. Đến khi tay nghề của họ thuần thục hơn thì số lượng có thể tăng lên” Kim Phi trả lời.

“Một phân xưởng một ngày có thể tạo ra mười mấy xe..."

Bình luận

Truyện đang đọc