QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Hiện giờ Tần vương đã chạy, cường hào địa chủ ở quận Hà Trung cũng giống như chim sợ cành cong, hoàn toàn không có ý chí phản kháng nào, sự phản kháng trong công tác phân chia đất đai là rất nhỏ, hoàn toàn có thể làm thí điểm mở rộng.

Chắc chắn sẽ còn nhiều lỗ hổng trong việc chia đất theo. cách này nhưng tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Trong thời điểm bất ổn định, không có giải pháp nào toàn vẹn được cả.

Đây là phương pháp nhanh nhất mà Kim Phi có thể nghĩ ra để đưa người dân thoát khỏi vũng lầy.

“Có thể lấy huyện Vĩnh Nhạc làm thí điểm, thử xem sao, nhưng nhất định phải làm tốt công tác giáo dục và giám sát tư tưởng. Một khi phát hiện người trong địa phương có hành Vi sai tt ì lợi ích cá nhân thì phải ngăn chặn ngay lập tức!" Kim Phi đề nghị.

“Ta sẽ phái người đi giám sát." Hàn Phong vội vàng gật đầu.

“Đúng rồi, lúc mấy người Đại Cẩu Tử chia đất thì có nói với người dân răng thời hạn hiệu lực của việc giao đất là ba năm không?”

Trước khi chia đất, đội Chung Minh sẽ luôn thông báo như vậy cho người dân.

Như vậy thì ngay cả khi việc giao đất này có điều gì bất hợp lý thì sau ba năm cũng có thể điều chỉnh lại.

Kim Phi tin rằng trong ba năm, y chắc chăn sẽ có thể bình định được toàn bộ Đại Khang, cũng có thể vạch ra quy trình phân chia đất đai hợp lý và chỉ tiết hơn.

“Đã thông báo!” Hàn Phong gật đầu.

“Vậy cứ thử xem sao.”

Kim Phi lại hỏi Hàn Phong một số vấn đề khác, y đang chuẩn bị đi ăn thì Tiểu Ngọc mang theo một đống văn kiện đi vào.

Khi các nhân viên hộ tống chiếm giữ được nhiều địa bàn hơn thì ngày càng có nhiều việc cần phải giải quyết.

Có một số việc có thể giao cho người khác, nhưng có một số việc nhất định phải do Kim Phi hoặc Cửu công chúa quyết định..

Hiện giờ Cửu công chúa có thai, Kim Phi bèn chủ động gánh vác rất nhiều việc triều chính, đã mấy ngày không đến phòng thí nghiệm.

Phê sửa xong giấy tờ thì đã là chiều muộn, Kim Phi vốn dĩ định đến phòng thí nghiệm, nhưng nghĩ chốc nữa là ăn cơm chiều rồi thì đổi ý, dẫn Bắc Thiên Tâm và Thiết Chùy chạy đến tòa soạn báo.

Họ chưa vào đến cửa thì nghe tiếng Trần Văn Viễn đang quát măng.

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cái chúng ta đang viết bây giờ là một bản tin chứ không phải một câu chuyện, cần phải chân thật, cần phải khách quan công chính, ngươi đang viết cái gì đây? Cầm về viết lại!”

Sau đó một người trẻ tuổi cúi gằm mặt đi ra từ trong phòng.

Kim Phi bước vào văn phòng, cầm bản thảo trên bàn của Trần Văn Viễn lên xem.

Chàng trai trẻ vừa rồi là ký giả phụ trách bộ phận quân sự, bài báo nói về trận chiến tiêu diệt Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc.

Có lẽ trong đó có cảm xúc sùng bái cá nhân, cũng có thể là nghe tiên sinh kể chuyện nhiều quá, ký giả này đã thần thánh hóa Kim Phi trong bài báo.

Kim Phi chỉ vẫy tay một cái, thiên lôi giáng xuống, đánh chết vô số ky binh Đảng Hạng...

Trong bản thảo xuất hiện mấy lần cảnh tượng tương tự, Kim Phi đọc mà dở khóc dở cười.

Bắc Thiên Tâm đứng ở bên cạnh Kim Phi, cũng đọc bản thảo một lượt, cười nói: “Viết như vậy không phải tốt sao? Như vậy thiên hạ sẽ cho rằng chàng có quyền năng, sẽ sợ hãi chàng, trước kia Hoàng đế không phải đều tự xưng con trời đó sao:

“Bọn họ là bọn họ, ta là ta!” Kim Phi nói “Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc mình là con trời, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc thâu tóm thiên hạ băng cách hù dọa người dân!"

Cùng với sự phát triển của công nghiệp và phổ cập giáo dục, phương pháp ngu dân của chế độ phong kiến chẳng mấy chốc sẽ mất đi tác dụng.

Cho nên Kim Phi chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa vào thủ đoạn lừa dân để thống trị thiên hạ.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Ngược lại, Kim Phi mong người dân hiểu rõ hơn, để những người cai trị tương lai có cảm giác khủng hoảng hơn, có thể hạn chế hết mức xuất hiện loại Hoàng đế tàn bạo như trong lịch sử phong kiến, làm những việc người than trời trách.

“Trước đây bọn họ chưa từng viết, có thể không quen, ngươi cũng không nhất thiết phải nóng vội mà tức giận."

Kim Phi cười nhìn về phía Trần Văn Viễn: “Nếu cậu ta muốn viết về trận chiến Thanh Thủy Cốc thì đừng để cậu ta đi nghe tiên sinh kể chuyện bậy bạ, bảo cậu ta tập trung đi tìm các cựu lính đã xuất ngũ rồi phỏng vấn một chút.”

“Nhưng thời gian không còn nhiều nữa!"

Trần Văn Viễn nói: “Các trang báo khác đã xác định xong rồi, ba ngày sau là có thể phát hành, bây giờ chỉ còn thiếu trang quân sự thôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc