QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Bên cạnh đường chính từ nơi xảy ra chuyện tới bến đò Kim Xuyên thật sự có một đám thổ phỉ đang mai phục trong rừng núi.  

 

Bây giờ ở Kim Xuyên, đám thổ phỉ lớn như vậy đã không còn thấy nữa, bọn chúng ngồi thuyền men theo sông Gia Lăng xuống mới tránh được việc bị dân bản địa phát hiện.  

 

Một tên thổ phỉ mặc áo tơi chui vào trong rừng cây tìm được ông trùm thổ phỉ.  

 

“Đại ca, trên mặt sông xuất hiện không ít mảnh gỗ, còn có người nằm sấp trên gỗ trôi xuống!”  

Advertisement

 

Thuỷ tặc này phụ trách giám sát ven sông, nhìn thấy trên mặt sông có người trôi dạt xuống thì vội vàng tới báo cáo.  

 

“Vậy chắc hẳn là thuỷ tặc sườn núi Thố Nhi đã thành công, các huynh đệ, chuẩn bị cho tốt, cừu béo sắp tới rồi”.  

 

Advertisement

Ông trùm thuỷ tặc nói: “Đặc biệt là người bắn cung, xử lý phụ nữ trước!”  

 

“Đại ca, phụ nữ không biết đánh đấm, lãng phí mũi tên làm gì?”, có thuỷ tặc hỏi.  

 

“Đừng quan tâm vì sao, Phùng tiên sinh dặn dò như vậy, chúng ta chỉ cần nghe lời là được!”  

 

Ông trùm nói: “Chuyện này nếu chúng ta làm tốt thì ai cũng có thưởng, nhưng ta cũng nói những lời không hay trước, nếu như ai có sai sót gì thì đừng trách ông đây lật mặt vô tình!”  

 

“Rõ!”  

 

Thuỷ tặc đều lấy lại tinh thần, nhìn chăm chăm vào đường chính ngoài rừng cây.  

 

Tuy nhiên bọn chúng đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, trên đường chính vẫn tĩnh lặng như tờ.  

 

Con cừu béo bọn chúng muốn tìm lúc này đã vào trong núi từ đường mòn nhỏ.  

 

Đường núi khó đi, quê của đội trưởng tiểu đội một ở bên sông Gia Lăng, rất thân quen với vùng lân cận, đi tới nửa buổi chiều vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì.  

 

“Điện hạ, đi qua rừng cây này, đi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa là tới bến đò”.  

 

Đội trưởng tiểu đội một chỉ vào rừng cây trước mặt, nói: “Phía sau đều là đường bằng dễ đi, không cần băng qua núi nữa”.  

 

Cửu công chúa đang định đáp lời thì nhìn thấy Thấm Nhi đột nhiên di chuyển chặn trước mặt mình.

“Thấm Nhi, sao vậy?”  

 

Cửu công chúa hỏi.  

 

“Rừng cây phía trước có người, hơn nữa còn có không ít người!”  

 

Thấm Nhi nhìn rừng cây nói.  

 

“Trong rừng có người sao?”  

 

Bình luận

Truyện đang đọc