QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

 Không biết một viên châu có thể đáng giá bao nhiêu.  

 

“Chắc chắn họ sẽ đồng ý”.  

 

Đường Tiểu Bắc cầm một viên châu thủy tinh to bằng hạt lạc từ trong giỏ lên: “Chàng đưa hạt châu này đến kinh thành, nói muốn đổi một thuyền gạo, các nhà buôn lương thực sẽ tranh nhau đến đổi với chàng”.  

 

“Đáng giá đến thế thật sao?”, Kim Phi hỏi.  

 

“Tất nhiên rồi”, Đường Tiểu Bắc nói: “Lúc ta còn ở Xuân Phong Lâu, nghe người dạy ta nói rằng năm đó khi bà ta ở kinh thành, có một vị khách quý cầm một viên Thủy Ngọc Châu to bằng hạt đậu tằm đến ở Kim Nguyệt Các - thanh lâu tốt nhất kinh thành hai tháng, ngủ một lần với các cô nương ở Kim Nguyệt Các, lúc đi dẫn theo hai hoa khôi nổi tiếng nhất lúc đó, Kim Nguyệt Các còn tặng hắn một số tiền lớn làm phí đi đường”.

Advertisement

“Lợi hại vậy sao?”, Kim Phi há hốc miệng.  

 

Y đã cố gắng đánh giá cao giá trị của hạt châu thủy tinh, nhưng không ngờ lại đáng giá đến mức này.  

 

“Động lòng rồi à?”  

 

Đường Tiểu Bắc cầm một viên hạt châu thủy tinh màu tím to bằng quả trứng bồ câu từ trong giỏ lên, cười híp mắt nói: “Thủy Ngọc càng lớn càng tròn thì càng đáng tiền, viên này còn là màu tím nữa, đủ cho tướng công ngủ với tất cả hoa khôi trong kinh thành, tướng công có muốn thử không?”  

Advertisement

 

“Nói vào chuyện chính đi”, Kim Phi vuốt tóc Đường Tiểu Bắc.  

 

“Nói việc chính, vậy tay huynh để ở đâu đấy?”, Đường Tiểu Bắc buồn bực liếc nhìn Kim Phi.  

 

“Nói chuyện thì không cần động tay động chân đâu”, Kim Phi cười ha ha kéo Đường Tiểu Bắc sang một bên ngồi xuống.  

 

Đường Tiểu Bắc là một trong những người được tin tưởng nhất, Kim Phi thành thật nói: “Thật ra sản xuất Thủy Ngọc Châu vô cùng đơn giản, nếu ta đồng ý, muốn làm bao nhiêu có bấy nhiêu, màu sắc cũng có thể có rất nhiều loại.  

 

Những thứ này chỉ là hạt châu có chất lượng kém nhất, trước kia ta đều nghiền nát, sau đó Vũ Dương nói nó cũng có thể bán lấy tiền, ta mới bảo mấy người Lão Điền thu thập lại.  

 

Gọi muội đến đây là muốn bàn với muội làm sao để tăng giá trị của Thủy Ngọc Châu đến mức cao nhất”.  

 

“Chiếc gương mà huynh tặng cho ta và Hạ Nhi tỷ tỷ có phải cũng được làm bằng Thủy Ngọc không?”, Đường Tiểu Bắc hỏi.  

 

“Ừ”, Kim Phi gật đầu.  

 

Sau khi tiễn Cửu công chúa đi, Kim Phi lại làm ra mấy chiếc gương, sau đó tặng Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc, Đường Đông Đông, Nhuận Nương mỗi người một cái, nhưng như thế đã khiến các nàng cực kỳ vui sướng.  

 

“Ngoài gương ra, Thủy Ngọc còn có thể làm được mấy cái khác không?”, Đường Tiểu Bắc hỏi.  

 

“Đương nhiên”.  

 

Kim Phi đi đến góc tướng, mở một chiếc rương ra.  

 

Có mười mấy sản phẩm công nghệ thủy tinh trong rương.  

 

Khuôn đúc đều là Kim Phi tìm thợ điêu khắc tỉ mỉ chế tác, bất kể là sói ngửa mặt lên trời gào rú, hay là chim ưng giương cánh bay lượn và chú thỏ đáng yêu thì đều trông rất sống động.  

 

“Đây… đây…”  

 

Dù Đường Tiểu Bắc đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng vẫn kích động đến mức tim đập rất nhanh.  

 

Cô ấy đi qua đi lại trong xưởng, còn vô thức cắn móng tay.  

 

Mỗi lần Đường Tiểu Bắc nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đều sẽ như thế, Kim Phi cũng không làm phiền, im lặng ngồi sang một bên đợi.  

 

“Công chúa điện hạ nói đúng”.  

 

Sau một lúc lâu, Đường Tiểu Bắc dừng bước, nói: “Chúng ta có thể chia Thủy Ngọc thành từng lô rồi đưa ra ngoài, trước tiên kiếm tiền bằng những sản phẩm chất lượng kém một chút, sau đó kiếm tiền bằng những sản phẩm tương đối tốt, cuối cùng lại bán những tượng điêu khắc này ra ngoài”.  

 

“Ta cũng nghĩ như vậy, gọi muội đến là muốn bàn xem bán ra bao nhiêu là được”, Kim Phi nói: “Tiếp theo chúng ta phải dùng đến khá nhiều tiền, bán ít thì sợ không đủ tiền để dùng, bán ra nhiều thì chắc chắn giá trị của Thủy Ngọc sẽ giảm”.  

 

Những người có thể vung tay tiêu tốn một số tiền lớn để mua hạt châu thủy tinh đều là những người quyền cao chức trọng, người giàu.  

 

Tiền của họ chẳng phải cũng từ việc bóc lột người dân đó sao?  

Bình luận

Truyện đang đọc