QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

“Áp tải bọn chúng đi!”

Hàn Phong nghiêm mặt nói.

Đội trưởng tiểu đội 1 áp tải Hoàng Lĩnh Toàn và cha con quản gia, cùng với Lương Xung còn đang hôn mê lên cối xay lớn.

“Quỳ xuống!”

Đội trưởng tiểu đội 1 đạp một cái vào đầu gối của Hoàng Lĩnh Toàn.

Hoàng Lĩnh Toàn quỳ phịch một cái trên cối xay lớn.

Cha con quan gia cũng nhận được “đãi ngộ” như vậy.

“Hàn tiên sinh, vừa nấy trên đường ta đã hỏi, thổ phỉ nói bọn chúng vẫn còn hơn hai năm người ở trên núi phía bên kia của sông Hắc Ngư, chúng ta có cần phái người đi tiêu diệt không?”

Nhân viên hộ tống áp giải đám đàn em thổ phỉ xin chỉ thị.

“Ban nấy ta đã phái một đội đi qua đó rồi," Hàn Phong gọi đội trưởng tiểu đội 1 tới đây giao cho mấy người A Phân là được, các ngươi đi đến phía Tây tìm đội trưởng tiểu đội 2, giúp anh ta trông chừng đường xuống núi!”

Đánh cường hào chia ruộng đất chỉ là thuận tiện, Hàn Phong chưa quên nhiệm vụ chân chính của bọn họ là gì.

Cho nên về cơ bản đều để nhân viên hộ tống nữ ở lại, nhân viên hộ tống nam đều được anh ta phái đi trông coi đường xuống núi.

Phía bắc có rất nhiều chỗ có thể xuống núi, chỗ phải canh giữ cũng quá nhiều.

Đợi sau khi đội trưởng tiểu đội 1 dẫn người rời đi, Hàn Phong hắng giọng, cầm loa sắt đứng ở nơi cao, hỏi: “Bà con nhìn xem, đây có phải là Hoàng lão gia và Đại đương gia thổ phỉ không?”

“Đúng, hän chính là Hoàng lột da!” “Tên đang ngất đó chính là ma đầu của sông Häc Ngư!

“Quân gia, còn có cái tên A Phúc đó là chó săn của Hoàng lộ da, con trai nhà ta là bị hẳn đánh chết!”

Dân chúng mồm năm miệng mười hét lớn.

“Nếu đã không bắt nhầm người, vậy thì đại hội xét xử sẽ bắt đầu ngay bây giờ!”

Hàn Phong nói: “Các ngươi có oan ức gì, bây giờ đều có thể nói ra, tiêu cục Trấn Viễn bọn ta sẽ làm chủ cho các ngươi! Nếu như Hoàng Lĩnh Toàn thật sự đã làm những việc khiến người người oán trách, bọn ta sẽ xét xử hắn!”

Dân chúng vừa rồi còn kích động, bây giờ lại lập tức yên tĩnh trở lại.

Hoàng Lĩnh Toàn và thổ phỉ đã chiếm cứ trấn Vĩnh Lâm mấy chục năm, đã xây dựng thế lực quá sâu!

Cho dù bây giờ đã có tiêu cục Trấn Viễn làm chỗ dựa, dân chúng cũng chỉ dám tụ lại cùng nhau hô hào, khi thật sự bảo. người ta một mình lên đài tố cáo Hoàng Lĩnh Toàn và Lương Xung, thoáng cái lại không có người dân nào có can đảm.

Tình huống này không chỉ xuất hiện ở trấn Vĩnh Lâm, ở chỗ khác cũng thường xuyên xuất hiện.

Bình thường gặp phải chuyện như vậy, đội Chung Minh đều sẽ tìm trước một hai người làm nền lên đài.

Chỉ cần có người dẫn đầu thì dân chúng còn lại không còn lo lắng nữa.

Nhưng đám người Hàn Phong đến đột xuất, bät Hoàng Lĩnh Toàn và thổ phỉ cũng là quyết định đột ngột, hoàn toàn không có thời gian tìm người làm nền.

Có điều trước khi bắt người thì Hàn Phong đã đoán được kết quả này, đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Anh ta giơ loa lên hô: “Mọi người không cần phải sợ, có oan uổng gì thì cứ lên đài giải oan, tiêu cục Trấn Viễn bọn ta chắc chắn sẽ bảo vệ mọi người an toàn, nếu như có ai lo lắng, sau khi giải xoan xong có thể cùng bọn ta về Kim Xuyên sống!”

Nghe thấy Hàn Phong đảm bảo như vậy, không ít dân chúng thay đổi ý định nhưng vẫn không dám lên đài.

Đợi khoảng ba bốn phút, lúc Hàn Phong chuẩn bị nói tiếp. thì một bà lão còng lưng chậm rãi bước ra.

“Nếu các ngươi đã không dám thì để bà già đây nói, dù sao ta cũng là người sắp chết rồi!”

Bà lão run rẩy đi đến cối xay, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hoàng Lĩnh Toàn, sau đó quỳ xuống với Hàn Phong: “Cầu quân gia tiêu cục Trấn Viễn làm chủ cho bà già đây!”

“Đại nương mau đứng lên!

Hàn Phong vội vàng ra hiệu cho nhân viên hộ tống nữ đỡ bà lão dậy: “Đại nương có oan ức gì thì cứ nói!”

“Hoàng Lĩnh Toàn đã hại chết cả nhà ta...”

Bà lão than thở khóc lóc, tố cáo toàn bộ tội ác của Hoàng Lĩnh Toàn.

Nói mười mấy phút, bà lão vì tâm trạng quá kích động, cộng thêm đã mấy ngày rồi không ăn được bữa nào đàng hoàng nên ngất đi.

Nhưng có người dẫn đầu rồi, lập tức có người noi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc