QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Thậm chí có thể sẽ cho răng Kim Phi đang ghen tị với cậu bé

Chỉ có để cậu bé tận mắt chứng kiến, cậu bé mới có thể hiểu được núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi vẫn còn có người giỏi hơn.

Tất nhiên, cũng không thể đả kích quá mạnh, nếu không cậu bé mặc cảm tự tỉ cảm thấy mình bất tài vô dụng thì sẽ càng phiền phức hơn.

Đây cũng chính là lý do tại sao Kim Phi đưa Vạn Hạc Minh đến xem máy dệt này.

"Hạc Minh, con phải nhớ kỹ, rên thế giới này có rất nhiều người có năng lực, sau này tuyệt đối không thế kiêu ngạo tự, mãn!"

'Vạn Vũ Hồng cũng hiểu ý định của Kim Phi, cùng khuyên đệ đệ.

"Hiểu rồi ạ" Vạn Hạc Minh gật đầu. “Tiên sinh, đây là cái gì?"

Đường Đông Đông chỉ vào một chiếc máy có hình dạng kỳ lạ bên cạnh máy dệt hỏi

Cô ấy xuất thân từ một gia đình dệt may, rất quen thuộc với những loại máy móc trong ngành dệt may.

Ví dụ như chiếc máy dệt do Kim Phi chế tạo ra, cho dù cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy, không biết sử dụng như thế nào nhưng cũng đại khái đoán được nó dùng để làm gì.

Nhưng cô ấy hoàn toàn không hiểu cái máy này.

"Ö, đây là một cái máy khâu, vẫn chưa làm xong"

Kim Phi mỉm cười trả lời.

"Máy khâu? Dùng để làm gi

"May quần áo” Kim Phi giải thích: "Dùng máy khâu để may quần áo, một người có thể may nhanh như mười người, các mũi khâu tạo ra vừa thẳng vừa dày đặc.”

"Một người có thế may nhanh như mười người sao?" Cửu công chúa cảm thấy thần kinh của mình gần như tê liệt rồi

Mọi thứ đồ trong phòng thí nghiệm của Kim Phi dường như đều có thể mang lại những thay đổi chấn động cho ngành công nghiệp.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay

Mà Đường Đông Đông chú ý đến một mặt khác: "Tiên sinh, huynh định may quần áo bán cho các tiệm may hay là tự may quần áo cho mình vậy?"

"Tất nhiên là tự mở xưởng may quần áo rồi."

Kim Phi không do dự nói. "May quần áo bán cho ai?" Đường Đông Đông hỏi.

Quần áo dân chúng Đại Khang mặc, về cơ bản đều là ra đường mua lấy vài thước vải bố rồi về nhà tự may.

Người có tiền thì có thợ may chuyên nghiệp.

Cô ấy thực sự không nghĩ ra được quần áo Kim Phí làm ra có thế bán cho ai.

“Tạm thời bán cho các nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn và các nhà xưởng của chúng ta, sau đó lại bán cho dân chúng” Kim Phi nói.

"Dân chúng có thể tự mình may quần áo, ai sẽ mua của chúng ta?"

"Nếu sau này mọi người đều có công việc, ai còn có thời gian đế tự may quần áo cho mình nữa?"

Kim Phi hỏi ngược lại: "Không nói đến những nơi khác, chỉ nói đến xưởng dệt thôi, bây giờ còn có nữ công nhân nào tự may đế giày, tự làm quần áo nữa không?"

"Cái này... Không còn thấy nhiều nữa” Đường Đông Đông gật đầu.

May quần áo rất tốn thời gian, bây giờ các xưởng dệt làm việc hai ca, nữ công nhân đi làm về đến nhà đều rất mệt mỏi, ai còn muốn sờ vào kim chỉ nữa?

Đây cũng là lý do Kim Phi muốn mở xưởng sản xuất quần

Khi y mở càng ngày càng nhiều nhà xưởng ở nhiều nơi, sẽ cảng ngày càng có nhiều người chuyển từ tá điền thành công nhân.

Công nhân kiếm được tiền, nhưng lại không có thời gian, sẽ càng ngày càng có nhu cầu về quần áo may sẵn hơn

Nếu bây giờ mở một xưởng may quần áo, trước tiên có thể. may đồng phục cho các công nhân, nhân viên hộ tống của nhà mình, khi số lượng công nhân cần mua quần áo may sẵn đạt đủ quy mô, xưởng may có thể dần chuyển đổi sang quần áo. may sẵn cho dân chúng mặc.

Nhu cầu ăn mặc ở đi lại đều là những nhu cầu cần thiết cho người dân bình thường, đồng thời cũng đại diện cho tiềm năng thị trường vô tận và lợi ích to lớn

Chỉ bãng cách đặt nền móng sớm một bước, thì khi thị trường khởi sắc, mới có thể đi trước người khác được.

Đường Đông Đông đang định hỏi về kế hoạch cụ thế của Kim Phi nhưng lại nghe thấy Đại Lưu ở ngoài cửa đang hét lớn lên

"Tiên sinh, Lương huynh trở về rồi, đang chờ ở trước cửa”

"Lương huynh trở về rồi ư?”

Kim Phi nhướng mày, bước nhanh về phía cửa

Bình luận

Truyện đang đọc