QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Lúc này xây dựng lại kho lương thực đã không còn kịp nữa.

“Không chỉ ở chỗ thổ phỉ mới có kho lương thực, địa chủ cũng có đấy” Lão già râu dê nói: “Chúng ta có thể chuyển lương thực đến chỗ bọn họ, cùng lắm thì chuyển thêm mấy lần mà thôi.”

Nghe thấy lão già râu dê nói như thế, ánh mắt đám quyền quý lập tức phát sáng.

Lúc trước bọn họ không muốn có liên quan với địa chủ cường hào là vì địa chủ cường hào không đơn thuần như thổ phỉ, không chỉ đơn giản phủi tay cho chút lương thực tiền bạc là có thể đuổi bọn họ đi.

Địa chủ cường hào không thiếu tiền, hơn nữa còn tham lam giống như đám quyền quý.

Thuê kho lương của bọn họ, chắc chắn sẽ tham lam đòi hỏi nhiều.

Đương nhiên nếu như đám quyền quý chịu để lộ thân phận, địa chủ cường hào chắc chắn sẽ nể mặt bọn họ, thậm chỉ không lấy một xu nào.

Nhưng nói ra thì cũng thật buồn cười, tròng lòng đám quyền quý toàn là ý xấu nhưng ngoài mặt lại rất xem trọng thanh danh của gia tộc.

Cho dù địa chủ cường hào có mở rộng kho lương thực, đám quyền quý cũng không dám lấy tên gia tộc để chuyển lương thực vào.

Một khi tin đồn tiền tài truyền ra ngoài sẽ làm ô nhục thanh danh gia tộc.

Cho dù để ở hang ổ thổ phỉ, cũng chỉ dám đứng sau truyền lời qua mấy người trung gian.

Nhưng bây giờ bọn họ đã bị Trương Lương ép đến đường cùng rồi, chỉ có thể kiên trì chuyển lương thực đến kho lương của địa chủ.

Tuy biết rõ sẽ bị chặt chém nhưng còn tốt hơn là bị Trương Lương cướp đi mà nhỉ?

Cho nên ý kiến của lão già râu dê nhận được sự công nhận của toàn thể quyền quý.

“Tiếp theo sẽ đến điểm mấu chốt nhất của kế hoạch”

Lão già râu dê nói đến đây, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn.

Đám quyền quý cũng thẳng lưng, ngay cả Đại thái giám đang nhắm mắt cũng vểnh tai lên nghe.

“Ta tin nhà các vị vì kế hoạch lần này đã vận dụng không ít tài nguyên, chúng ta không thể vì việc Cửu công chúa đến mà tự loạn đầu trận tuyến, cho nên tiếp đến chúng ta cần phải đoàn kết với nhau, tiếp tục cùng nhau nâng cao giá cả lương thực lên!”

Lão già râu dê nhìn một vòng, hỏi: “Mọi người nghĩ sao?”

“Quả thật cần phải tăng giá lên cao nữa”

Đám quyền quý khác gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Vậy phải tăng lên bao nhiêu đây?” Từ mập hỏi.

“Tối qua ta đã tính toán rồi, nếu chúng ta thuê kho lương thực của địa chủ, giá lương thực ít nhất phải tăng gấp đôi mới không uổng công chuyến này của chúng ta.”

“Tăng gấp đôi...”

Đám quyền quý hít một hơi khí lạnh.

“Làm vậy sẽ gây ra bạo loạn không đấy.”

Từ mập lo lẳng, hỏi.

Kinh tế học nếu nói phức tạp thì rất phức tạp, nhưng nếu nói đơn giản thì cũng rất đơn giản.

Từ xưa đến này, kinh tế học tuần hoàn theo một đạo lý đơn giản nhất chính là quan hệ cung cầu.

Năm nay Xuyên Thục gặp thiên tai, trong nhà dân chúng không có lương thực tích trữ, kho lương thực của Kim Phi lại bị bọn họ phong tỏa.

Có thể nói hiện tại ở cả Xuyên Thục, phần lớn lương thực đều nằm trong tay bọn họ.

Chỉ cần bọn họ giữ chặt lương thực, giá lương thực ắt sẽ tăng lên.

Tất cả quyền quý đều có niềm tin vào việc này. Bởi vì lương thực là nhu cầu sinh tồn cơ bản nhất.

Con người có thể không đọc sách, có thể không giải trí, nhưng không thể không ăn cơm.

Nếu không có lương thực, có nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là kim loại mà thôi.

Đừng nói tăng gấp đôi, cho dù tăng thêm hai lần nữa, đám quyền quý vẫn có thể làm được.

Chỉ cần bọn họ cùng nhau giữ chặt kho lương thực, đừng ai đứng ra phát lương thực là được.

Nhưng giá lương thực hiện nay đã tăng gấp hai lần so với mùa này năm ngoái, nếu lại tăng gấp đôi thì sẽ cao hơn sáu lần so với năm trước.

Gấp năm sáu lần nói thì rất đơn giản, nhưng ảnh hưởng mà nó mang đến lại vô cùng to lớn.

Đến lúc đó không chỉ dân chúng bình thường chết đói, mà những quan lại nhỏ ở quan phủ có thu nhập thấp cũng sẽ chịu không nổi.

Có lẽ sẽ hình thành thảm họa thiên tai siêu cấp “Tương tàn lẫn nhau, người chết đói khắp nơi, đi mười dặm không một bóng người”.

Bình luận

Truyện đang đọc