QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Hoàng Lĩnh Toàn áp bức dân chúng của trấn Vĩnh Lâm quá độc ác.

Dân chúng làng Ngõa Phòng chỉ là nhóm đầu tiên đến.

Một giờ sau, dân chúng hai làng nữa, từ già đến trẻ lũ lượt kéo đến.

Từ bá ôm cái bụng tròn xoe, tìm được Hàn Phong.

"Hàn tiên sinh, đại ân đại đức của ngài, bọn ta không thể nào báo đáp được, ngài có thể nói cho bọn ta biết kế tiếp nên làm gì không!"

"Cẩu Tử huynh đệ, ngươi tới sắp xếp đi!" Hàn Phong cũng không từ chối, mà gọi Đại Cẩu Tử tới.

"Từ bá, các ngài chỉ phải làm một chuyện, chăm chú quan sát đoạn từ ao nước đến cây hòe lớn, chỉ cần nhìn thấy có người từ trên núi đi xuống, các ngươi lập tức hô to lên là được!"

Căn cứ vào sự sắp xếp của Hàn Phong, Đại Cẩu Tử bắt đầu bố trí nhiệm vụ cho dân chúng làng Ngõa Phòng.

"Hàn tiên sinh ngài yên tâm đi, ta nhất định bảo mọi người mở mắt thật to, khi nhìn thấy người thì hô to nhất có thể!"

Từ bá vội vàng đảm bảo.

Nói xong, ông ấy đưa người dân làng Ngõa Phòng rời đi.

Người dân hai làng phía sau nhìn thấy người dân làng Ngõa Phòng đã đi rồi, sợ Hàn Phong ghét bỏ bọn họ là người lười biếng, không cần bọn họ, đều ngấu nghiến ăn hết cơm, cũng gia nhập đội ngũ phong tỏa núi.

Trước đó Hàn Phong còn lo lắng không đủ nhân lực, hiện tại thoáng cái đã hơn một nghìn người, lập tức trở nên dồi dào nhân lực.

Toàn bộ trấn Vĩnh Lâm từ đông đến tây chỉ có hơn một nghìn mét, hiện tại gần như mỗi mét đứng một người.

Với mật độ phong tỏa này, đừng nói đến kẻ chạy trốn kia, cho dù chỉ là một con thỏ cũng không thoát được.

Điều khiến Hàn Phong bất ngờ nhất chính là, ngoại trừ ba làng này, còn có một nhóm dân chúng của các làng khác từ khắp nơi liên tục kéo đến.

Sau khi phái người đi nghe ngóng mới biết được, thì ra hôm nay là ngày trấn Vĩnh Lâm tổ chức họp mười ngày một lần, dân chúng xung quanh tụ tập tới đây đã nghe nói Hoàng lão gia đã bị bắt và tiêu cục Trấn Viễn đang phát cháo.

Mặc dù Đại Cẩu Tử không phái người đi đến các làng để gọi người, nhưng bọn họ vẫn đưa cả nhà tới, hy vọng có thể lấy được chút cơm ăn.

Hàn Phong biết Kim Phi không muốn nhìn thấy dân chúng đói khát, cho nên anh ta cũng không hề keo kiệt chút nào.

Từng bao gạo tiểu mạch được xách từ kho lúa của Hoàng lão gia đến khu đất trống, chiếc nồi lớn của đội nấu ăn từ khi được đặt lên kệ chưa từng dừng lại, miễn là dân chúng có thể ăn được, người của tiêu cục Trấn Viễn sẽ cho ăn no.

Đến nửa buổi chiều, dân chúng trong phạm vi mười dặm xung quanh, gần như tất cả đều tập trung về thị trấn.

Nhân lực của nhân viên hộ tống có hạn, không có sức lực đi duy trì trật tự, Hàn Phong phát hiện Đại Cẩu Tử coi như có năng lực quản lý không tệ, cũng có uy tín cao trong thị trấn, nên bổ nhiệm đối phương làm đội trưởng đội quân của huyện Vĩnh Nhạc, yêu cầu anh ta lãnh đạo đội đánh hổ duy trì trật tự trong thị trấn, tổ chức dân chúng một cách có hệ thống.

Ngoài ra, Hàn Phong còn hứa răng các thành viên trong độ đánh hổ của anh ta có thể được ưu tiên tham gia đánh giá để gia nhập tiêu cục.

Trên thực tế, bây giờ tiêu cục Trấn Viễn còn chưa đánh hạ được huyện Vĩnh Nhạc, trong huyện vẫn còn có một huyện úy binh phủ nữa.

Nhưng Đại Cẩu Tử không có bất cứ nghi ngờ gì với sự bổ nhiệm của Hàn Phong.

Chưa kể những điều khác, chỉ riêng sức mạnh mà nhân viên hộ tống biểu hiện ra ngoài ở thời điểm hiện tại, muốn chiếm huyện Vĩnh Nhạc rất dễ dàng.

Bình luận

Truyện đang đọc