QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

“Đa tạ đại cal”

Tiểu đầu mục cung kính nhận lấy thẻ bài, tươi cười rời đi.

Mặc dù đều là thổ phỉ, nhưng thổ phí núi Thiết Quán không chỉ có quy mô lớn hơn thổ phỉ núi Miêu Miêu ban đầu mà còn có tổ chức hơn.

Thổ phỉ núi Miêu Miêu chỉ là một đám cướp liều mạng, sống hôm nay không biết ngày mai, trong trại không có phụ nữ, cũng không có nhiều lương thực dự trữ.

Không còn lương thực ăn, muốn có phụ nữ thì bọn chúng sẽ xuống núi cướp.

Xong việc kéo quần lên liền giết chết phụ nữ, bởi vì nuôi phụ nữ rất tốn kém lương thực.

Nhưng thổ phỉ núi Thiết Quán thì khác, bọn chúng coi việc thu hoạch lương thực hàng năm là công việc chính, không được tùy ý cướp bóc phụ nữ vì vậy thông thường bọn chúng thường bỏ tiền ra mua một số cô gái không gả đi được, ép họ uống thuốc triệt sản, sau đó nhốt họ trên núi. Nếu như có thổ phỉ lập công, đại đương gia sẽ coi những cô gái này như vật phẩm, một lần trao thưởng hai người cho đám thuộc hạ.

Đương nhiên, phần thưởng này không phải cho  những tên thổ phỉ lập công mà giống như Tiểu đầu mục, cho hắn mượn dùng một khoảng thời gian, khi hết thời gian thì phải đem trả về chỗ cũ.

Đây cũng là một cách để mua chuộc lòng người.

Đợi đến khi tiểu đầu mục rời đi, nhị đương gia lại chắp tay xin lệnh: “Đại ca, ta..."

Kết quả vừa định lên tiếng đã bị đại đương gia ngắt lời.

“Những người khác làm loạn thì thôi đi, đến cả đệ cũng không biết điều thế à?”

Đại đương gia lạnh lùng nói: “Lẽ nào đệ quên lời dặn dò của Chu sư gia rồi à?”

Nghe thấy ba từ Chu sư gia, nhị đương gia vô thức rụt cổ lại.

Là nhị đương gia, hắn đương nhiên hiểu rất rõ núi Thiết Quán có thể có được quy mô và thực lực như hiện giờ toàn bộ đều là nhờ Chu sư gia.

Núi Thiết Quán mặc dù dễ phòng thủ, khó tấn công nhưng không phải là bất khả xâm phạm.

Trước khi bọn chúng chiếm lĩnh núi Thiết Quán, ở đây cũng có một thế lực thổ phỉ hùng mạnh, không biết lý do vì sao khi đó lại đắc tội với huyện lệnh, huyện lệnh trực tiếp hạ lệnh phong tỏa dưới chân núi hai năm rưỡi, khiến cho đám thổ phỉ đều chết đói chết khát trên núi. 

Nhưng có Chu sư gia, binh lính quan phủ mỗi lần tới núi Thiết Quán đều chỉ là tới cho có, giả vờ hô hào vài tiếng rồi rời đi.

Quay về huyện phủ, còn có thể thu phí dẹp thổ phỉ của bách tính.

Bao nhiêu năm nay, hai bên đều hợp tác theo cách này, mà Chu sư gia chính là người liên kết và cầu nối.

Lần trước hắn và Lưu Giang cùng đi tới huyện phủ gặp Chu sư gia, Chu sư gia bảo bọn chúng ra tay đối phó với Kim Phi, nhưng lại dặn dò không được làm Kim Phi bị thương.

“Thuyên Tử là người mà bọn ta phái đi, tên khốn Kim Phi đánh hắn chính là đánh vào mặt huynh đệ núi Thiết  Sơn bọn ta! Chúng ta lại không thể làm gì hắn, việc này  thật quá xấu hổl”

Nhị đương gia hậm hực nói: “Đại ca, tên tiểu tử tên Kim Phi này chẳng phải chỉ là một tên nông dân bần hèn thôi sao? Một nhân vật lớn như Chu sư gia muốn đối phó với hắn cần phải cẩn thận dè dặt như vậy sao?”

“Đệ thì biết cái gì, quan hệ của Kim Phi và Khánh Hoài không phải bình thường đâu”.

Đai đương gia nói: “Khánh Hoài từng ở nhà hắn rấtnhiều ngày, còn dắt hắn ra chiến trường, khi quay lại còn phái cận vệ của mình hộ tống hắn về, rõ ràng là rất xem trọng Kim Phi”. 

“Khánh hầu gia của Biệt viện Khánh Phong sao?” Nhị đương gia kinh ngạc hỏi.

Đại đương gia gật đầu: “Ngoại trừ hắn, huyện Kim Xuyên này còn ai còn có thể khiến Chu sư gia kiêng dè như vậy chứ?”

“Đại ca, Khánh hầu gia xuất thân từ Vũ hầu, nghe nói có mấy nghìn binh lính dưới trướng đấy!”

Nhị đương gia lo lắng hỏi: “Nếu tên tiểu tử đó đã có quan hệ với Khánh hầu gia, Chu sư gia bảo chúng ta chọc vào hắn làm gì? Liệu có phải bất mãn với chúng ta, muốn chúng ta tự đi nộp mạng không?”

“Đệ nghĩ cái gì vậy?”

Đại đương gia nói: “Kim Xuyên mặc dù đất đất phong của Khánh Hoài, nhưng Khánh Hoài lại không thể tập hợp binh lính ở đây, nếu không thì chính là tạo phản, hơn nữa toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt ở đánh trận hết rồi, rất ít khi tham gia vào việc của huyện nha, cũng không có thế lực gì ở huyện nha”.

“Chu sư gia đã nói rồi, giao tranh giữa các phe phái trong quan trường là rất bình thường, chúng ta là thuộc. hạ của Chu sư gia, Kim Phi là thuộc hạ của Khánh Hoài, chúng ta uy hiếp Kim Phi cũng coi như là ngầm tranh đấu giữa các phe phái trong quan trường”.

“Chỉ cần chúng ta không làm tổn hại đến tính mạng của Kim Phi, Khánh Hoài không thể làm gì Chu sư gia được, cũng không thể tìm chúng ta gây phiền phức được, đây chính là quy luật bất thành văn của quan trường”.

“Các tướng quân đều có tính cách bạo ngược, nếu như Khánh Hoài không quan tâm đến những chuyện đó, cứ nhắm vào chúng ta thì sao?”

Nhị đương gia vẫn có chút lo lắng.

“Vậy thì là hắn chơi đểu, sau này sẽ không có ai chơi với hắn nữa, hắn cũng không cần lăn lộn trong quan trường nữa, Chu sư gia từng nói rằng Khánh Hoài là người rất thận trọng, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy đâu”.

“Hơn nữa, chúng ta ngoài việc nghe theo lệnh của Chu sư gia làm việc thì còn có con đường khác để đi sao?”

Nhị đương gia nghe thấy vậy chỉ đành cúi đầu thở dài một hơi.

“Yên tâm đi, Chu Sư gia vẫn phải dựa vào chúng ta kiếm tiền mà, sẽ không dễ dàng vất bỏ chúng ta như vậy đâu”.

Đại đương gia vỗ vai nhị đương gia, an ủi: “Chúng ta vẫn nên nghĩ cách, xem xem có thể ép tên tiểu tử Kim Phi giao guồng quay tơ ra không”.

Ở trước mặt người dân, bọn chúng là những tên thổ phỉ khiến người ta nghe tên xong đều tái xanh mặt mày, 

đại đương gia, nhị đương gia, nhưng trong mắt Chu sư: gia, bọn chúng chỉ là một công cụ kiếm tiền mà thôi.

Thực chất, bọn chúng chỉ là một sự tồn tại thấp kém mà thôi.

Đối với bọn chúng mà nói, mỗi năm số ngân lượng cống nạp cho Chu sư gia đều là một khoản tiền lớn, Chu sư gia nhất định sẽ không vất bỏ bọn chúng.

Nhưng bọn chúng không hề biết rằng, Chu sư gia một khi lấy được guồng quay tơ, ông ta sẽ lập tức tới nhà họ Chu ở Biện Kinh, còn quan tâm đến sự sống chết của bọn chúng làm gì nữa?

Lý do bảo bọn chúng không được làm hại Kim Phi là bởi vì Chu sư gia biết rằng Khánh Hoài xuất thân từ Khánh Quốc công phủ, sợ rằng giết Kim Phi rồi, Khánh Hoài sẽ quyết sống chết với ông ta.

Bởi vì các quy tắc bất thành văn của quan trường, tranh giành quyền lực thì được nhưng không được động tay giết người, đây là giới hạn mà tất cả mọi người buộc phải tuân thủ.

Nếu không mọi người đều sẽ huấn luyện một nhóm thích khách, ai thua thì giết chết đối thủ, tất cả mọi người khỏi phải chơi bời gì nữa.

Nếu như cướp được guồng quay tơ, nhà họ Chu ở Biện Kinh nhìn thấy được lợi ích từ nó, nhất định sẽ bảo vệ người đó, nếu không sau này sẽ không ai bán mạng cho nhà họ Chu nữa. 

Nhưng nếu như giết chết Kim Phi thì tính chất liền thay đổi.

Cho dù chỉ là làm bộ làm tịch, Khánh Hoài cũng sẽ điên cuồng đáp trả, nếu không sau này cũng sẽ không có ai tình nguyện đi theo Khánh Hoài nữa.

Đến lúc đó cho dù ôm chân nhà họ Chu ở Biện Kinh cũng vô dụng, nhà họ Chu muốn giúp ông ta nói chuyện cũng không tìm được lý do.

Thực chất nếu như Chu sư gia biết cuộc chiến của Kim Phi và Khánh Hoài ở Thanh Thủy Cốc, hoặc là biết chuyện Khánh Mộ Lam cũng ở làng Tây Hà, e là ông ta sẽ không dám ra tay.

Nhưng đáng tiếc, thời đại này tốc độ truyền thông tin quá chậm, mà ông ta chỉ là một sư gia ở trong một góc hẻo lánh, còn bị Chu Trưởng Lâm kiềm chế các kiểu, hoàn toàn không biết những chuyện này.

Chu sư gia không biết, thổ phỉ núi Thiết Quán cũng không biết.

Đàm phán không thành, đại đương gia và nhị đương gia chỉ đành nghĩ cách khác.

“Bảo nhà kho chuẩn bị một trăm miếng thịt khô, năm trăm cân gạo, mười trượng vải mịn”.

Đại đương gia nói: “Tên tiểu tử Kim Phi này nói chúng ta không có thành ý sao? Vậy thì chúng ta sẽ cho hắn xem thành ý!” 

“Nếu như tên tiểu tử này vẫn không biết tiến biết lùi thì sao?”, nhị đương gia nói.

“Vậy thì chúng ta chỉ có thể cho hắn biết thế nào là lễ độ thôi!"

Bình luận

Truyện đang đọc