QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Quân Trường Tín cướp lấy núi Bảo Nhi, không thể không đoạt miệng cống được.

Hình như là vì kiểm tra lời gã nói, Đan Châu vừa dứt lời, giây tiếp theo đã có thân vệ tới báo cáo, nói sông Hộ Thành lại có nước. 

Đan Châu xua đuổi thân vệ, nhìn về phía Vu Triết: “Tiên sinh, chúng ta không còn đường lui nữa!”

“Cho nên ta mới bảo tướng quân tấn công dốc Đại Mãng!”

Vu Triết nói: “Hiện giờ Trần Văn Nhi, Kim Phi, còn có muội muội của Khánh Hâm Nghiêều, Khánh Mộ Lam, đều ở trên dốc Đại Mãng, bắt lấy bọn chúng là đường lui duy nhất của chúng ta!”

Đan Châu đột nhiên vỗ đùi: “Đúng vậy, tại sao ta lại không nghĩ đến chứ!”

“Chỉ cần bắt được Trần Văn Nhi, ai còn dám phá cầu? Ai dám xả lũ nhấn chìm chúng ta? Chúng ta muốn đi thì đi, muốn ở thì ở!”

“Nghe nói hoàng đế Đại Khang cực kì yêu quý Trần Văn Nhi, chúng ta còn có thể uy hiếp tên hoàng đế chó chết kia cống nạp, nếu không ta sẽ lột sạch Trần Văn Nhi cột vào cây cờ, cho tất cả mọi người nhìn xem công chúa Đại Khang có dáng vẻ gì!”

“Ta còn muốn Khánh Hâm Nghiêu bồi thường ngựa chiến cho ta, nếu không ta sẽ cho muội muội của hắn làm bạn với Trần Văn Nhi!”

“Đúng rồi, còn có Kim Phi nữa, ta phải treo cổ hắn, để hắn rơi vào bóng tối mãi mãi!”

Đan Châu kích động tới mức lông mày sắp bay cả lên. 

“Cuối cùng tướng quân cũng nghĩ thông rồi!" Vu Triết lộ vẻ vui mừng.

Ông ta sợ đầu óc Đan Châu nóng lên, nhất quyết liều mạng với thành Tây Xuyên.

“Ta là một kẻ thô tục, tiên sinh đừng chấp nhặt với tai

Đan Châu chắp tay hỏi: “Vậy tiên sinh cảm thấy nên tấn công dốc Đại Mãng như thế nào?”

“Muốn đánh dốc Đại Mãng, trước hết cần tiêu diệt đội quân giáp đen! Trước mắt tướng quân phái ngựa tới cửa thành Bắc đi...”

Vu Triết vuốt chòm râu, chậm rãi nói kế hoạch của mình ra.

Đan Châu gật đầu không ngừng.

Một lát sau, mấy con ngựa nhanh chóng chạy như bay ra khỏi doanh trại Thổ Phiên.

'Trên đường núi đen nhánh, một đội ngũ rước đuốc thật dài miệt mài lên đường.

“Hầu Tử huynh đệ, ngươi nói xem Đan Châu có phái người tới đánh chúng ta không?”

Trần Phương Chí quay đầu hỏi. 

Trải qua trận chiến ở núi Mao Nhị, tất cả tiểu đoàn Thiết Hổ đều bị sức chiến đấu của đội nhân viên hộ tống thuyết phục.

'Trần Phương Chí cũng thành bạn tốt của Hầu Tử.

Đại Tráng thì hài lòng với Trần Nhuệ, bây giờ chỉ cần hai bọn họ không có phiên trực, sẽ thường xuyên ăn cơm bàn luận huấn luyện với nhau, thật sự như hình với bóng.

“Ta cũng không phải Đan Châu, sao mà biết được cứ?” Hầu Tử chẳng thèm để ý nói: “Hơn nữa Lương ca đã nói, Đan Châu phái người tới đây, chúng ta chống đỡ, các người chỉ cần tiếp tục đi, lo cái gì?”

Nói xong, anh ta đẩy áo giáp lên trên.

Áo giáp là sản phẩm sản xuất theo dây chuyền, dáng người Hầu Tử nhỏ gầy, cho dù mặc số nhỏ nhất, cũng rớt xuống liên tục, chỉ một lát là lại phải kéo lên.

“Được rồi, biết áo giáp của mọi người lợi hại rồi, khoe khoang một hai lần rồi thôi, cứ khoe khoang mãi sẽ hết thú vị đấy”.

Trần Phương Chí cạn lời liếc mắt nhìn Hầu Tử một cái.

Vốn dĩ Hầu Tử rất phiền với vấn đề của áo giáp, nhưng sau đó anh ta phát hiện, chỉ cần nhắc tới áo giáp, sẽ phát ra những âm thanh xôn xao, chiến sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ xung quanh sẽ đưa ánh mắt hâm mộ tới ngay lập tức.

Phát hiện này đã mở ra một cánh cửa tới thế giới mới cho Hầu Tử, phiền não lập tức biến thành thú vui.

Vốn dĩ chỉ cần năm phút kéo một lần là được, nhưng bây giờ đã biến thành đi vài bước kéo một cái.

Khiến Trần Phương Chí phiền vô cùng.

“Ghen tị à? Ghen tị thì bảo tướng quân của các người cũng phát cho mỗi người một bộ đi!”

Hầu Tử chọc Trần Phương Chí một cái: “Tốt xấu gì ị_ thì tiểu đoàn Thiết Hổ cũng là tinh nhuệ, thủ lĩnh như ngươi còn mặc một bộ áo giáo trầy xước, chưa đủ mất mặt à!”

Trần Phương Chí đang chuẩn bị duỗi chân đá Hầu Tử, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một luồng ánh sáng trắng bay vào không trung.

Sau đó là một tiếng huýt sáo lanh lảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc