QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

“Đám thổ phỉ đã để lại cái bóng tâm lý quá lớn trong lòng mỗi người... Để mũi tên bay thêm một lúc nữa đi..."

Khánh Mộ Lam lặp lại những lời Kim Phi nói, nhưng vẫn không hiểu được rốt cuộc là có nghĩa gì.

Nếu đã nghĩ không ra, cô ấy cũng lười bận tâm, trực. kiếp kéo Kim Phi hỏi: “Tiên sinh, ngài đừng vòng vo nữa, cứ nói thẳng với ta đi, chúng ta rõ ràng có khả năng tiêu diệt hết bọn thổ phỉ nhưng lại không làm, tiên sinh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”

“Lòng người”. Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhẹ giọng nói.

“Lòng người”, Khánh Mộ Lam càng thêm mơ hồ: “Ý gì vậy?”

“Sau này cô sẽ hiểu”.

Kim Phi mỉm cười đi vào bên trong xưởng luyện gang.

Mặc dù y biết xác xuất bọn thổ phỉ đánh tới rất nhỏ, nhưng vấn đề tính mạng con người buộc phải làm thật chặt.

Còn có một số công việc chưa hoàn thành, làm gì có thời gian nói chuyện phiếm với Khánh Mộ Lam? 

Rất nhanh sau đó trong xưởng truyền tới những tiếng leng keng.

Khánh Mộ Lam muốn lẻn vào bên trong xưởng luyện gang xem Kim Phi đang bận làm gì nhưng lại bị Thiết Ngưu ngăn lại, chỉ đành hậm hực bỏ đi, dắt theo các binh lính nữ tiếp tục luyện tập.

Trương Lương dắt theo các cựu binh cũng chuẩn bị quay lại sau núi thì nhìn thấy Mãn Thương đi ra.

“Mãn Thương, cần gì sao?”

Trương Lương hỏi: “Đệ đi vào giúp Tiểu Phi đi, cần dùng gì thì nói với ta, ta tới nhà kho lấy cho đệ”.

“Không phải, bụng ta có hơi khó chịu, tiên sinh bảo †a quya về nghỉ ngơi trước”, Mãn Thương nói.

Người làng Tây Hà đều biết rằng Mãn Thương đi theo Kim Phi học được rất nhiều kỹ năng, nhà họ Thương coi Mãn Thương là niềm hi vọng cho sự thịnh vượng của gia đình.

Vừa nghe thấy Mãn Thương có chút khó chịu Trương Lương liền lo lắng:

“Không khỏe à, vậy mau về uống nước ấm đi, muốn ăn gì thì nói với chị dâu, bảo nàng ấy làm cho đệ ăn”.

“Được”.

Mãn Thương đáp một tiếng, đi ra khỏi xưởng luyện. 

Sau khi thổ phỉ rời đi, dân làng bắt đầu ra khỏi nhà, hợp thành nhóm 3-5 người, thảo luận xem bọn thổ phỉ tới tìm Kim Phi làm gì.

Lúc đó rất ít người tham gia, hỏi các cựu binh nhưng không ai đáp lời bọn họ, hỏi trưởng làng thì ông ấy cũng chẳng nói gì, bọn họ cũng không thể vào xưởng luyện gang hỏi Kim Phi được, ai nấy cũng đều rất bức bối trong người.

Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ đã tìm được điểm sơ hở từ miệng của mẹ Mãn Thương.

Ban đầu mẹ của Mãn Thương cũng nhất quyết không nói gì, nhưng không ngăn được sự tò mò của các bà thím, cuối cùng cũng vẫn nói ra yêu cầu của đám thổ phi.

Ngay lập tức khiến cho toàn dân làng bùng nổ.

“Guồng quay tơ rõ ràng là do Phi ca chế tạo ra, bọn chúng muốn cướp thì thôi, sau này còn không cho Phi ca dùng nữa, trên đời này còn đạo lý nữa không vậy?”

“Xưởng dệt không cho làm nữa, lò gạch và xưởng luyện gang cũng bắt Phi ca phá đi, sau này chúng ta làm gì để kiếm tiền đây? Sau này chúng ta làm sao sống đây? Đám thổ phỉ này rõ ràng là đang ép chúng ta tới vào ngõ cụt mài!”

“Ngươi còn nghĩ làm thế nào để kiếm tiền à? Nghĩ cách làm sao để giữ cái mạng này trước đi!" 

“Nguy lão nhị, ngươi có ý gì?”

“Còn ý gì nữa, vừa rồi Kim ca dẫn các cựu binh đánh cho đám thổ phỉ sứt đầu mẻ trán, với tính cách của đám thổ phỉ, bọn chúng nhất định sẽ không cho qua như vậy đâu, nói không chừng ngày mai sẽ quay lại làng chúng †a gây sự đấy!”

“Là Phi ca đánh bọn chúng, dựa vào đâu mà tìm chúng ta gây sự chứ?”

“Thổ phỉ sẽ nói lý với ngươi chắc?”

“Đúng vậy, Phi ca lỗ mãng quá rồi, không đồng ý thì không đồng ý, đánh bọn thổ phỉ làm gì, lần này chẳng phải liên lụy đến chúng ta rồi sao?”

“Phi ca là người có bản lĩnh, mấy tháng nay đã kiếm không ít tiền, khi thổ phỉ đánh tới, Phi ca sẽ được những binh lính kia bảo vệ chạy ra phía sau núi, tới một nơi mà bọn thổ phỉ không thể tìm tới được là lại có thể mở xưởng làm phú ông rồi”.

“Trời ơi, Phi ca đào hố chôn chúng ta rồi!”

“Đúng vậy!”

Ban đầu dân làng đều chửi rủa thổ phì, nhưng dần dần, tất cả mọi người đều bắt đầu trách Kim Phi quá lỗ mãng, cố tình gây rắc rối, chọc giận bọn cướp. 

'Trong nửa tiếng ngắn ngủi, bầu không khí sợ hãi bắt đầu lan tràn khắp làng, thậm chí còn lan sang của làng Quan Gia ở bên cạnh.

'Tất cả dân làng đều vô thức trốn tránh đám người Kim Phi và Quan Hạ Nhi, sợ rằng khi bọn thổ phỉ tới tìm Kim Phi gây rắc rối sẽ liên lụy đến bọn họ.

Toàn bộ dân làng trước đây tới lui nhà Kim Phi và xưởng dệt bây giờ đều hoàn toàn biến mất không thấy tung tích.

Khi Khánh Mộ Lam dắt theo các binh lính nữ quay về ăn cơm, phát hiện xưởng dệt vườn không nhà trống, tò mò chạy tới hỏi Đường Đông Đông chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi biết được phản ứng của dân làng, Khánh Mộ Lam liền nhớ lại lời mà trước đây Kim Phi từng nói.

“Có lẽ, đây chính là lòng người mà tiên sinh đã nói...”

Khánh Mộ Lam dần dân hiểu ra: “Nhưng hi vọng là người dân làng Tây Hà có thể đưa ra sự lựa chọn đúng đắn, nếu không e là sẽ khiến tiên sinh đau lòng mất”.

Thực chất Kim Phi bảo Mãn Thương truyền tin ra ngoài quả thực là muốn xem xem phản ứng của dân làng.

Nếu như dân làng chỉ muốn hưởng lợi do xưởng dệt và lò nung mang lại mà không sẵn sàng gánh vác rủi ro, thậm chí chủ động bán đứng Kim Phi, vậy thì Kim Phi 

sau khi tiêu diệt bọn thổ phỉ sẽ đưa cả gia đình rời khỏi làng Tây Hà.

Nếu như dân làng sẵn sàng cùng y chống lại bọn thổ phỉ, vậy thì Kim Phi sẽ tiếp tục ở lại, dồn toàn lực phát triển làng Tây Hà.

Thực chất lòng người không thể vượt qua được sự thăm dò, nhất là khi liên quan đến sự sống chết, kết quả thăm dò ra được rất có thể sẽ khiến người †a thất vọng.

Nhưng Kim Phi buộc phải làm như vậy.

Làng Tây Hà có thể nói là căn cứ địa của y, sau này dù y có làm gì thì sân sau cũng phải ổn định.

Y không muốn hao tâm tổn sức nuôi dưỡng một đám sói mắt trắng vô ơn.

Con tàu lớn khó quay đầu, bây giờ mọi thứ đều vừa mới bắt đầu, nếu như làng Tây Hà không được, Kim Phi có thể đổi địa điểm để ngăn chặn tổn thất kịp thời.

Nếu như sau này làm ăn lớn, muốn thay đổi còn khó hơn.

Bên này, Tiểu đầu mục dẫn theo mấy tên thổ phỉ cũng quay về núi Thiết Quán.

Vừa vào bên trong liên bị bọn thổ phỉ canh cổng chặn l huyên Tử ca, đại đương gia nói huynh quay về thì tới hội nghị đình tìm ngài ấy”. 

“Biết rồi”.

'Thuyên Tử không dám chậm trễ, đưa dao cho đồng đội, xoay người chạy vào trong khu trung tâm.

Trong phòng hội nghị, đại đương gia Lưu Giang và nhị đương gia núi Thiết Quán ngồi trên ghế bàn bạc công việc, nhìn thấy Thuyên Tử đi vào, hai người đồng thời cau mày.

Bởi vì bọn họ đều nhìn thấy vết sẹo trên mặt Thuyên Tử.

“Thuyên Tử, chuyện gì vậy?”

Lưu Giang nheo mắt hỏi.

'Thuyêền Tử dù có sợ mất mặt cũng không dám lừa dối đại đương gia, lập tức kể lại toàn bộ hành trình tới làng Tây Hà.

“Tên Kim Phi này thật sự quá ngạo mạn, ta nể mặt hắn mà hắn không biết điều!”

Nhị đương gia đập bàn hét lớn: “Đại ca, huynh cho ta năm mươi người, ta tới làng Tây Hà bắt tên tiểu tử này về đây, xem xem hắn có bao nhiêu cái xương mà dám huynh hoang với núi Thiết Quán chúng ta!”

“Nhị đệ, đừng kích động!”

Lưu Giang nhìn Tiểu đầu mục: “Thuyên Tử, ta biết ấm ức trong lòng ngươi, nhưng chuyện này cũng không hề nhỏ, nếu như để ta biết được ngươi cố ý lừa ta, hậu quả chắc ngươi tự biết rõ!”

“Đại đương gia, cho dù ngài giết tiểu tử, tiểu tử cũng không dám lừa ngài!”

Tiểu đầu mục quỳ rạp xuống đất: “Tiểu tử bảo đảm từng câu từng chứ đều là sự thật!”

“Vậy được, ngươi lui ra đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc