QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Từ xưa tới nay, thầy thuốc đều có địa vị không thấp, dẫu sao trong suốt đời người, bản thân và người nhà tất nhiên sẽ phải trải qua đủ loại bệnh nặng nhẹ, không tránh được phải làm phiền thầy thuốc.

Thế nên ngay cả thổ phỉ ăn cướp giữa đường, gặp phải lang trung cũng sẽ không làm khó đối phương.

Còn thầy thuốc nổi tiếng như Ngụy Vô Nhai thì địa vị càng cao hơn.

Nếu như ông ta băng lòng, rất nhiều quyền quý đều muốn trả thật nhiều tiền để mời bọn họ trở thành thầy thuốc riêng.

Triệu Nhạc không đợi Ngụy Vô Nhai mở miệng, vội vàng. chủ động hành lễ: "Ngụy thần y, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Ngụy Vô Nhai làm lang trung hơn nửa đời người, đã gặp quá nhiều người bệnh và người thân, hoàn toàn không nhớ Triệu Nhạc.

Nhưng đã là người Kim Phi dẫn tới, Ngụy Vô Nhai cũng không dám khinh thường, sau khi đáp lễ bèn hỏi: "Vị này là?”

"Vị này là ông Triệu ở thành Kim Xuyên, lúc trước là quân sư cho Phạm tướng quân của quân Trấn Bäc, ban đầu ta và Khánh hầu đến Thanh Thủy Cốc, lần đầu tiên gặp phải người Đảng Hạng, ta không biết gì cả, Triệu tiên sinh đã chỉ dạy ta rất nhiều!" Kim Phi cười giới thiệu.

Triệu Nhạc biết Kim Phi đang giúp ông ta xử lý tình huống, mặc dù hơi ngượng ngùng, nhưng không vạch trần.

Ông ta chắp tay với Ngụy Vô Nhai lần nữa "Mười lăm năm trước, mẹ ta bệnh nặng, là Ngụy thần y kéo mẹ ta trở về từ cõi chết! Mấy năm nay ta luôn ở biên cương phía Bắc, không có thời gian đến lạy tạ ơn Ngụy thần y!"

“Triệu tiên sinh khách sáo rồi, chữa bệnh cứu người vốn là chức trách của ta, không cần để ý!" Ngụy Vô Nhai vuốt râu nói.

"Nguy tiên sinh, ông Triệu ở biên cương phía Bäc đã nhiễm phải phong hàn, gần đây cứ ho khan suốt, muốn mời ngài đến khám thử." Kim Phi nói rõ ý đồ.

"Vậy trở về để xem đi."

Ngụy Vô Nhai lên tiếng chào Lão Đàm, cầm áo khoác lên đi ra khỏi nhà kính.

"Gió độc vào cơ thể, xâm nhiễm tim phổi rồi, ta kê cho ông ít thuốc về nhà uống, sau đó phải chú ý giữ ấm, đừng để

dính gió lạnh nữa, vấn đề không lớn."

Ngụy Vô Nhai vừa nói vừa cầm bút lông lên viết đơn thuốc.

Tiểu cô nương quân y ngồi bên cạnh nhanh chóng cầm tờ. đơn lên đi lấy thuốc.

"Cảm ơn Ngụy tiên sinh!" Triệu Nhạc đứng dậy hành lễ. “Triệu tiên sinh khách sáo rồi"

Ngụy Vô Nhai xua tay, sau đó nhìn Kim Phi: "Kim tiên sinh còn có việc gì không? Không có việc gì thì ta trở về nhà kính."

"Thật ra có việc muốn thương lượng với tiên sinh."

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Kim Phi vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy từ trong lồng ngực đặt lên bàn: "Đây là một bài thơ về hai mươi bốn tiết khí mà năm đó cao nhân nói với ta, Ngụy tiên sinh hiểu rõ thời vụ hơn, giúp ta xem thử."

Lịch của Đại Khang cũng rất lạc hậu, rất nhiều người dân khi trồng hoa màu cũng chỉ dựa vào kinh nghiệm để ước chừng.

Có lúc thời gian hai làng gieo hạt giống có thể sai lệch chừng mười ngày, nguyên nhân chính là do một người trong làng đó khá nôn nóng nên đã bảt đầu gieo trồng từ sớm.

Người trong làng nhìn thấy nhà bên đã bắt đầu trồng, những người khác cũng sẽ làm theo.

Nông nghiệp chú trọng thời vụ nhất, đối với thợ mộc thì đóng một chiếc giường sớm mười mấy ngày hay trễ mười mấy ngày cũng không thành vấn đề lớn, nhưng đối với nông dân làm ruộng, mười ngày ảnh hưởng rất lớn tới hoa màu của cả một quý.

Sau khi Kim Phi phát hiện ra vấn đề này, y đã nảy ra ý tưởng phổ biến lịch.

Bài thơ về hai mươi bốn tiết khí là bài thơ ngắn về lịch được các nhà hiền triết cổ đại dựa trên thời vụ mà đúc kết ra, kết hợp rất tốt thiên văn, quy luật tự nhiên và nông nghiệp với nhau, có thể nói là kim chỉ nam của nông nghiệp, được tiếp tục dùng suốt hàng nghìn năm.

Cho đến tận lúc Kim Phi sống lại, bài thơ về hai mươi bốn tiết khí vẫn là một trong những bài mà học sinh tiểu học phải học thuộc trong giờ văn.

"Tháng giêng là tháng hoa đào, mận

Lập xuân hoa nở ánh rực hồng

Đào, mận nở hoa sáng rực rỡ

Trăng soi năm tận với tháng cùng...”

Ngụy Vô Nhai cầm tờ giấy lên, nhỏ giọng đọc.

Bài thơ về hai mươi bốn tiết khí vì để dễ học thuộc lòng, đã lấy một chữ trong mỗi một tiết khí, hợp lại thành một bài thơ ngắn, bản thân mỗi chữ không có hàm nghĩa gì.

Bình luận

Truyện đang đọc