QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Điều kinh ngạc không phải là Kim Phi muốn bãi bỏ thanh lâu, mà là kinh ngạc vì những gì Kim Phi vừa mới nói.

Dựa vào sự hiểu biết của cô ấy đối với Kim Phi, nếu như y nói để Khánh Hâm Nghiêu nhanh chóng bãi bỏ thanh lâu, từ một khía cạnh nói rõ thái độ của Kim Phi với Khánh Hâm Nghiêu.

Đây hoàn toàn là tâm trạng của cấp trên đối xử với cấp dưới.

Nếu Khánh Hâm Nghiêu không đồng ý, có lẽ Kim Phi sẽ trở mặt với Khánh Hâm Nghiêu.

Mặc dù Khánh Hâm Nghiêu không phải là phiên vương, nhưng nhà họ Khánh hoạt động ở Tây Xuyên nhiều năm như vậy, căn cơ sâu xa hơn hầu hết các phiên vương khác.

Điều quan trọng nhất là Tây Xuyên không chỉ nằm trong biên giới Xuyên Thục, mà còn là địa bàn của Khánh Hoài.

Trước khi Kim Phi quật khởi, sự ảnh hưởng của Khánh Hoài ở Tây Xuyên rất lớn.

Rất nhiều người dân Kim Xuyên là quân giải ngũ của quân Thiết Lâm, thậm chí còn rất nhiều người bây giờ vẫn đang phục vụ trong quân Thiết Lâm.

Trong số nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn trước đây, bảy mươi phần trăm là cựu binh của quân Thiết Lâm.

Một khi Kim Phi và nhà họ Khánh xảy ra xung đột, hậu quá quá nghiêm trọng, thậm chí có thể gây ra sự chia rế của tiêu cục Trấn Viễn và toàn bộ Kim Xuyên.

Nhưng Cửu công chúa biết, quyết định của Kim Phi là chính xác.

Hậu phương không yên là điều cấm ky đối với các binh lính.

Lúc này ngửa bài với Khánh Hâm Nghiêu còn hơn là sau này trở mặt.

Trong đầu Cửu công chúa đang chuyển động nhanh chóng, nghĩ cách tránh xung đột giữa Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu.

Kim Phi không quan tâm Cửu công chúa nghĩ như thế nào, y dừng lại một chút, tiếp tục nói:

"Thanh Diên cô nương, gần đây cô đừng ra ngoài biểu diễn nữa, sắp xếp lưu trình huấn luyện đi, sau khi chọn ra các cô nương thích hợp, phải nhanh chóng bắt đầu huấn luyện càng sớm càng tốt."

"Không thành vấn đề." Thanh Diên gạt bỏ những suy nghĩ khác, nhanh chóng gật đầu bảo đảm: "Các cô gái trong thanh lâu đa phần đều đã từng học ca múa, chỉ cần có sách, các cô ấy học rất nhanh."

"Cái này đều phải trông cậy vào Trần tiên sinh." Kim Phi quay đầu nhìn về phía Trần Văn Viễn: "Sắp tới tiên sinh cũng cần làm thêm giờ đi, nhanh chóng xuất bản vài quyển sách thích hợp ra."

"Tiên sinh, phân chia đất đai của cường hào là chuyện hay, không cần sách tốt gì, chỉ cần người dân nghe được chuyện này, nhất định sẽ tự tuyên truyền giúp chúng ta!" Trần Văn Viễn tự tin nói.

"Điều ta muốn tuyên truyền không chỉ là việc chia đất đai của cường hào, còn có một chuyện khác nữa."

Kim Phi chỉ vào Cửu công chúa: "Gần đây Vũ Dương sắp lên ngôi, sợ rằng các phiên vương sẽ mượn cớ này để công kích cô ấy, cho nên các ngươi không chỉ phải tuyên truyền việc chia đất đai của cường hào, còn phải tuyên truyền lợi ích của việc Vũ Dương lên ngôi nữa!"

"Cái gì?"

Thanh Diên và Trân Văn Viễn đều không thể nhịn được, tất cả đều nhìn Kim Phi như một kẻ điên.

Bọn họ thực sự không ngờ rằng Kim Phi sẽ đưa ra quyết định điên rồ là để một người phụ nữ lên ngôi làm Hoàng đế.

Cho dù người phụ nữ này có là Cửu công chúa mà họ vô cùng kính trọng!

"Tiên sinh, điều này.... Trần Văn Viễn khó xử nói: "Từ xưa đến này, chưa bao giờ có nữ nhân xưng đế, điều này.... sợ rằng người dân sẽ nói thân phận của Cửu điện hạ không chính đáng!"

"Điều này Trần tiên sinh yên tâm, lai lịch thân phận của Vũ Dương rất chính đáng!" Kim Phi cười nói: "Trước khi tiên hoàng bị kẻ nghịch tặc Trần Chinh hãm hại, đã đích thân phái người đưa ngọc tỷ truyền ngôi đến tiêu cục Trấn Viễn, đây không phải là tương đương với việc hạ chiếu truyền hoàng vị cho Vũ Dương sao?”

"Ngọc tỷ truyền ngôi ở tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta ư?"

Tin tức nghe được hôm nay còn chấn động hơn lần trước, Trần Văn Viễn cảm thấy cả người như chết lặng.

"Đúng vậy!" Kim Phi mở chiếc hộp gỗ trên bàn ra, lộ ra ngọc tỷ truyền ngôi nằm lặng yên trong đó.

Vừa rồi Thanh Diên và Trần Văn Viễn đã nhìn thấy chiếc hộp gõ này, nhưng bọn họ không để ý, chỉ nghĩ nó là một chiếc hộp đựng đồ bình thường.

Khi biết bên trong là ngọc tỷ, hai người suýt chút nữa quỳ xuống ngay tại chỗ.

"Tiên sinh, ta biết nên viết như thế nào rồi!"

Trong đầu Trần Văn Viễn lúc này đã có một phác thảo sơ bộ về câu chuyện.

"Vậy thì nhanh về viết ra đi, đừng để lúc nữa lại quên mất." Kim Phi cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc