QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Đội trưởng tiểu đội 1 lạnh lùng nói: “Gô cổ lại hết cho taỊ”

“Quân gia, người không thể chỉ bắt mỗi mình bọn ta, còn có Lương Xung nữal”

Hoàng Lĩnh Toàn biết răng mình khó lòng thoát khỏi, dứt khoát căn bừa.

“Lương Xung là ai?” Đội trưởng tiểu đội 1 hỏi.

“Lương Xung là thủ lĩnh bọn thổ phỉ trên sông Hắc Ngư, hắn vừa mới chạy trốn, nếu giờ quân gia đuổi theo có lẽ vẫn kịp đó!” Quản gia chỉ vào con đường lớn trước cổng nói: “Bọn

chúng chạy về phía Tây!”

“Ồ” Đội trưởng tiểu đội 1 gật đầu: “Vậy bọn chúng không thể chạy thoát được đâu”

Phía tây của trấn.

Lương Xung cưỡi một con ngựa chiến màu vàng, trên tay ôm một rương gỗ đựng vàng.

Sau lưng hắn là mấy chục gã đàn em đang đẩy ba chiếc xe chạy dọc theo đường núi.

Xe ngựa chất đầy bạc và tiền đồng của Hoàng Lĩnh Toàn từ trong kho ra ngoài.

Khi đang chạy, một cái cây lớn chợt ngã xuống trước mặt chúng, chắn ngang lối đi.

HíI Lương Xung siết chặt dây cương cho ngựa chiến dừng lại. Đám đàn em sau lưng cũng vội vàng dừng bước.

“Cây này là do ta trồng, đường này là do ta mở, muốn đi ngang qua đây phải để lại lộ phí!”

Một nhân viên hộ tống đi ra từ trong bụi cây, nhìn về phía Lương Xung nhíu mày lại: “Có phải bọn thổ phỉ chặn đường cướp của như các ngươi hay nói thế không?”

“Bọn ta có tận mấy chục người, chỉ có một mình ngươi mà cũng muốn cướp của bọn ta, hừ, có phải là đã quá khinh thường bọn ta rồi không?”

Lương Xung nheo mắt lại: “Hay nói cách khác, là các hạ đã quá đề cao mình?”

“Không phục hả?” Nhân viên hộ tống đặt hắc đao xuống đất: “Không thì các ngươi thử chút đi?”

Hai mắt Lương Xung lóe lên sự tàn ác, nhưng sau khi nhìn xung quanh một chút đã lấy từ trong ngực ra một thỏi vàng: “Đây là mười hai thỏi vàng, các hạ xem có đủ để bọn ta trả lộ phí chưa?”

“Không đủi!” Nhân viên hộ tống lắc đầu.

Lương Xung nghiến răng, móc ra thêm hai thỏi.

Nhưng nhân viên hộ tống vẫn lắc đầu như trước.

“Các hạ đừng quá tham lam!” Lương Xung cau mày nói: “Ba mươi lượng vàng đã mua một được căn nhà trong thị trấn và còn dư đấy”.

“Không, ta không muốn vàng!”

“Vậy các hạ muốn cái gì?”

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

“Ta muốn Đại đương gia của bọn thổ phỉ ở sông Hắc Ngư - Lương Xung đi theo ta một chuyến!” Nhân viên hộ tống nói: “Cho hỏi, các ngươi có biết hắn không?”

“Các hạ, đây là do ngươi ép ta!” Lương Xung cầm cán đao.

“Vậy ngươi định làm gì?” Nhân viên hộ tống cười mỉa.

"Chịu chết đi!"

Lương Xung nổi giận gào lên, rút đao ra: “Đánh chết gã cho tai”

Đám thổ phỉ đã chuẩn bị xong từ lâu, giờ Đại đương gia đã lên tiếng, bọn chúng xách theo các loại vũ khí lao về phía trước.

Đúng lúc này, có hai quả lựu đạn bay ra từ trong bụi rậm bên cạnh.

Lựu đạn không ném vào đám đông mà ném vào lề đường. Ầm! Âm!

Hai tiếng nổ vang lên, đất đá bay tứ tung, khói bốc ngút trời!

Bọn đàn em trong đám thổ phỉ sợ hãi quay đầu bỏ chạy.

Nhưng ở phía sau cũng có một quả lựu đạn bị ném ra, rớt xuống giữa đường, một lần nữa cản đường chạy của đám đàn em.

Vèo!

Một loạt cung nỏ hạng nặng rít lên âm thanh bén nhọn bắn ra từ trong bụi cỏ, bắn trúng vào sau háng con ngựa màu vàng mà Lương Xung đang cưỡi, ghim phập vào thân cây bên sườn núi.

Thân cây to bị bắn thủng!

Lương Xung ngã nhào xuống đất với con ngựa chiến.

“Tốt nhất là các ngươi nên thành thật một chút, nếu không, lát nữa thứ này sẽ bắn vào đâu thì ta cũng không chắc đâu!”

Đám thổ phỉ đang bị lựu đạn dọa sợ, vừa nghe thấy thế lại như đám thỏ sợ hãi không có chỗ trốn, sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ sợ lựu đạn hoặc cung nỏ hạng nặng lại bắn ra!

Khung cảnh rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

Nhân viên hộ tống không thèm để ý tới đám đàn em nữa, cúi đầu nhìn Lương Xung đang bị ngựa chiến đè bẹp: “Thế nào, nghĩ kỹ chưa?”

“Các hạ, ta bị oan!” Lương Xung chỉ vào phía sau xe ngựa: “Chỉ cần các hạ cho ta đi, hai chiếc xe ngựa đó sẽ là của các hạ, các hạ thấy sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc