QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Nếu để họ đi qua, đến địa bàn của Sở vương lại bị người của Sở vương giữ lại, vậy chẳng phải là tặng không cho Sở vương sao?

Cho nên, nếu y là Ngô vương, y cũng sẽ giữ thuyền lại.

Không cần quan tâm những thứ trên thuyền là gì, dù sao cũng tốt hơn là đưa cho kẻ thù.

Suy nghĩ cẩn thận, Kim Phi biết răng trận chiến ngày hôm nay khó mà tránh được.

Y quay sang nhìn Thiết Chùy, hỏi: “Không dùng khinh khí cầu và lựu đạn, ngươi có năm chắc phần thắng không?”

Khi Thiết Chùy từ Kim Xuyên tới, Ngụy Lão Tam còn chưa phản bội, nên anh ta mang rất nhiều khinh khí cầu và lựu đạn tới.

Nhưng khinh khí cầu và lựu đạn gần như là hai loại vũ khí đặc trưng của tiêu cục Trấn Viễn, một khi sử dụng, các quyền quý dù không biết Kim Phi còn sống hay không, thì vẫn sẽ biết được hai con thuyền này là của tiêu cục Trấn Viễn.

Với lòng dạ độc ác của các quyền quý kia, chúng có thể sẽ tập trung quân đội tới bao vây thuyền chở hàng.

Trường Giang không phải là biển, chỉ có hai con đường tiến hoặc lùi, đến lúc đó muốn chạy cũng không có đường mà chạy.

Ngược dòng mà đi lên vốn dĩ đã rất chậm, một khi vướng vào đám quyền quý kia, đánh thẳng được hay không tạm thời chưa nói, còn không biết khi nào mới về được.

Cho nên phải bất đắc dĩ lắm Kim Phi mới dùng tới khinh khí cầu và lựu đạn.

“Ta vừa quan sát rồi, trấn giữ cửa thành không tới một trăm phủ binh, trên bờ thì chưa tới hai mươi người, số còn lại là rải rác trên các thuyền đánh cá, không đáng nhắc tới.”

Thiết Chùy nói tiếp: “Hiện tại ta lo nhất là những người chèo thuyền nhìn thấy chúng ta đánh nhau sẽ sợ hãi bỏ chạy, tới lúc đó chúng ta mắc kẹt trên sông thì sẽ phiền phức lầm”

“Không có người chèo thuyền, ta có thể dùng buồm, vừa hay gió hôm nay là gió Đông!”

Thuyền trưởng vội vàng nói.

Lão cũng là người từng trải nên vẫn hiểu rõ tình hình hiện tại.

Xông thẳng vào thì rất nguy hiểm, nhưng ít ra họ vẫn còn một còn đường sống, nếu thuyền bị trưng dụng, bọn họ gần như không có cơ hội sống sót trở về Xuyên Thục.

“Tiên sinh, ngài nói đi, đánh hay không đánh đây?” Thiết Chùy hỏi.

Những người khác cũng nhìn về phía Kim Phi.

Kim Phi không trả lời ngay, mà chỉ từ mép cầu thang nhìn ra bên ngoài.

Tình hình về cơ bản giống như Thiết Chùy nói, vì để chặn sông nên phủ binh nhóm từ hai mươi ba mươi chiếc thuyền đánh cá lại, dùng dây thừng buộc chúng thành một dây giăng trên sông, trên mỗi thuyền đều có người.

Nên phủ binh dù có tới trăm người, nhưng lại phân tán khắp nơi.

Nếu thật sự đánh nhau, không cần dùng tới khinh khí cầu và lựu đạn thì phần thắng cũng rất lớn.

Vấn đề là Địch An đang bị phủ binh bắt giữ, nếu đánh nhau, phủ binh rất có thể sẽ giết anh ta.

“Chuyện đã tới mức này rồi, không đánh sợ là không được." Kim Phi nhìn sang phía thuyền: “Chưởng quầy của các ngươi biết bơi không?”

“Có!” Thuyền trưởng gật đầu.

“Vậy được, giờ ngươi đi xuống nói với phủ binh chúng ta sẽ giao thuyền cho chúng, bảo chúng cho phép chúng ta dùng thuyền nhỏ để lên bờ.”

Kim Phi dặn dò thuyền trưởng xong thì quay sang nói với Thiết Chùy: “Thiết Chùy, cho ngươi dẫn mười lăm vị huynh đệ lên giải quyết kẻ địch trên bờ, ngươi có năm chắc phần thẳng không?”

“Ta dẫn người đi hết như vậy, lỡ như phủ bình lại lên được. thuyền thì sao?”

Lần này Thiết Chùy không mang nhiều người tới läm, anh †a là dẫn mười lăm người lên bờ, vậy trên thuyền chỉ còn không tới mười người có thể đánh nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc