QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Thật ra, đối với Kim Phi, thứ thiếu nhất hiện tại không phải là nhân tài tác chiến, mà là nhân tài ở các địa phương.

Với sức chiến đấu của những cựu binh Đại Khang, lại không có sự ủng hộ của người dân, khi gặp phải tiêu cục Trấn Viễn thì chỉ có thể quỳ gối xuống.

Kể từ khi khai chiến với Tân vương, hầu như tất cả các trận chiến đều là kiểu nghiền ép.

Ngược lại, công việc phân đất sau khi chiếm lĩnh đã khiến toàn bộ các nhân viên hộ tống chậm bước.

Mà những người phụ trách công việc phân đất đều đến từ tiểu đội Chung Minh.

Nếu giao công việc phân đất cho người dân địa phương thì sao?

Vấn đề kìm hãm bước chân tiến lên phía trước của nhân viên hộ tống này không phải là được giải quyết rồi sao?

"Chuyện phân đất quan trọng như vậy, giao cho người dân địa phương được không?" Cửu công chúa cau mày: "Nếu hẳn giao toàn bộ đất tốt cho người của mình thì làm thế nào?"

Thật ra đây cũng là kế hoạch của Kim Phi. Trong kế hoạch tồn tại một nhược điểm rất lớn.

Các thành viên của tiểu đội Chung Minh chủ yếu đến từ Kim Xuyên, bọn họ đến đất Tân để chủ trì công việc phân chia đất đai có thể đảm bảo công băng và công chính nhất có thể, nhưng nếu giao cho người dân địa phương, thì sẽ khó làm được điều này.

Mỗi người đều có ham muốn và tình cảm, đối đãi với người khác khó tránh khỏi sự phân biệt biệt đối xử với những người thân và người ngoài.

Người địa phương phân đất, khó tránh khỏi sẽ giao miếng đất tốt cho người thân thích của mình, phân cho người có quan hệ tốt với mình.

"Đây thực sự là một vấn đề, vì vậy chúng ta cần cố gắng hết sức để sử dụng phương thức điều phối giữa các địa phương khác nhau để tránh tình trạng này."

Kim Phi nói: "Ví dụ, chúng ta chiếm được phủ Kinh Triệu, có thể chọn người ở phủ Kinh Triệu đến quận Hà Trung phân đất, sau đó sẽ chọn người ở quận Hà Trung đến phủ Kinh Triệu."

"Việc phân đất liên quan đến lợi ích, người mới chiêu mộ có thể tin cậy được sao?" Cửu công chúa vẫn còn hơi lo lắng.

"Cho nên, chúng ta cần phải lập ra quy trình phân đất nghiêm ngặt, và tăng cường đào tạo nhân viên công tác phân đất, nâng cao nhận thức tư tưởng của toàn dân và phổ biến chính sách của chúng tai"

"Lập ra quy trình phân đất nghiêm ngặt, tăng cường đào. tạo nhân viên công tác phân đất cũng có thể được, nhưng làm sao để nâng cao nhận thức tư tưởng của toàn người dân được?"

"Tại sao lại không làm được?"

Kim Phi nói: "Không phải là đoàn ca múa về làng quê là được sao?"

Hiệu quả buổi biểu diễn của đoàn ca múa Kim Xuyên vô cùng rõ ràng, thông qua đoàn ca múa rất nhiều người dân biết đến Kim Phi, biết chuyện Kim Phi đang làm.

Cũng có những nhận biết ban đầu và cảm giác thuộc về Đại Khang mới do Cửu công chúa thành lập.

"Ta thừa nhận răng đoàn ca múa là một cách tuyên truyền rất tốt, nhưng trong đoàn ca múa chỉ có hơn chục nhóm người, dù là biểu diễn không nghỉ cả năm thì cũng có

thể diễn được bao nhiêu đợt?" Cửu công chúa tiếp tục hỏi.

"Ta chỉ lấy đàn ca múa làm ví dụ, chuyện này còn có biện pháp khác!" Kim Phi mỉm cười nói.

"Biện pháp gì?" "Báo giấy!" Kim Phi chậm rãi nói ra hai chữ.

"Báo giấy?" Cửu công chúa lần đầu tiên nghe thấy cái tên này: "Báo giấy là cái gì?"

"Nàng có thể coi báo giấy như một truyền đơn, nhưng nó chỉ là truyền đơn được phát hành vào một số thời điểm cố. định mà thôi!"

Kim Phi nói: "Ta sẽ thành lập một tòa báo, chuyên môn biên soạn nội dung, sau đó in số lượng lớn, phân phát đến từng quận, sau đó lại từ quận thành phân phát đến huyện phủ, rồi đến các thị trấn, cuối cùng là phân phát đến từng làng!

Như vậy, tất cả các làng đều có thể xem được báo giấy mới, sau đó tìm hiểu về chính sách mới và những gì chúng ta đang làm từ báo giấy!"

Cửu công chúa còn chưa nghe xong, đột nhiên đứng lên.

Cô ấy hiểu ý của Kim Phi, cũng hiểu nếu báo giấy mà Kim Phi nói có thể thực hiện được thì sẽ có ý nghĩa gì.

Trước khi kỹ thuật in xuất hiện, cô ấy nghĩ Kim Phi nói vớ vẩn, nhưng bây giờ thì khác.

Xưởng làm giấy và xưởng in đều đã chính thức đi vào hoạt động, Kim Phi muốn in bao nhiêu truyền đơn đều không phải là vấn đề.

Nhưng điều này có liên quan đến một vấn đề khác: "Phu quân, ý tưởng của chàng rất tốt, nhưng việc phân phối báo giấy đến từng huyện, từng quận, từng làng, sẽ cần rất nhiều nhân lực, sợ rắng sẽ tốn rất nhiều tiền?"

Bất cứ lúc nào, đánh giặc đều là thu tiền.

Trước đây Kim Phi vẫn còn có thể dựa vào dòng tiền từ việc bán xà phòng thơm và châu Thủy Ngọc ở các nơi Giang Nam, kinh thành, nhưng bây giờ vì chiến tranh, hầu như tất cả các hoạt động kinh doanh của y chỉ giới hạn ở Xuyên Thục.

Mặc dù Trương Lương áp dụng chiến lược lấy chiến tranh nuôi dưỡng chiến tranh, nhưng bây giờ Kim Phi cần phải nuôi quá nhiều người, tài chính cũng càng ngày càng khó khăn.

Bình luận

Truyện đang đọc