QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Thổ phỉ biết rõ tiêu cục Trấn Viễn đã tới, mà chúng vẫn đến nhà Hoàng Lĩnh Toàn là vì muốn cướp của cải tích cóp bao nhiêu năm của nhà họ Hoàng.

Biết rõ tin tiêu cục Trấn Viễn đang ở ngoài trấn, Đại đương gia không chút nương tay.

Hoàng Lĩnh Toàn vốn còn định kêu khóc câu giờ, nhưng sau khi trả giá bằng một bên tai, cuối cùng gã cũng hiểu được.

Đại đương gia thật sự đã có ý định giết người.

Vàng mặc dù quan trọng, nhưng sao có thể quan trọng bằng mạng sống được!

Khi Đại đương gia chuẩn bị cắt cái mũi của gã, cuối cùng Hoàng Lĩnh Toàn không chống nổi nữa, chỉ tay vào bàn thờ nằm chính giữa gian nhà hô lớn: “Sau tượng thần có một góc tối, vàng đều được giấu ở trong đó!”

Đám thuộc hạ vội chạy đến đạp đổ bàn thờ, gạt phăng tượng thần dán trên tường. Quả nhiên phát hiện kế hở của một

viên gạch rõ rang to hơn những viên gạch khác.

Sau khi chúng móc viên gạch kia ra, phía sau xuất hiện một lỗ trống, trong đó có một chiếc rương gõ.

Tên thuộc hạ tiến lên kéo thử, phát hiện có một cái tay kéo không nhúc nhích. Ị,

“Xem ra có hang thật"

Hắn phấn khích chà xát tay, hai tay cùng dùng sức, cuối cùng rút được rương gỗ ra ngoài.

BịchI

Tên thuộc hạ đặt rương gõ lên trên băng ghế, phát ra một tiếng vang lớn nặng nề.

Mở chiếc rương ra, bên trong có một chồng thỏi vàng, phía dưới đống vàng còn có một xấp giấy tờ nhà đất.

“Ồ hô!”

Nhiều tên thổ phí kích động hò reo.

Tiêu cục Trấn Viễn đang tiến hành phân chia ruộng đất của cường hào, giấy tờ đất chắc chắn là vô dụng, nhưng chỉ chiếc rương đầy vàng bạc này đã đủ khiến bọn thổ phỉ hài lòng rồi!

“Còn bạc không?” Đại đương gia lại kê đao lên cổ Hoàng Lĩnh Toàn một lần nữa.

“Không có bạc nữa rồi!” Hoàng Lĩnh Toàn khóc nói: “Đại đương gia ngài cũng biết tiêu cục Trấn Viễn sắp đến, bạc mang đi không tiện, nên ta đã đổi thành vàng từ sớm.... à, trong nhà kho hình như vẫn có mấy trăm lượng bạc và một xe tiền đồng, nếu Đại đương gia không chê thì xin tặng cho ngài!”

“Khỏi cần ngươi tặng, ông nội ngươi đã lấy từ sớm rồi!”

Đại đương gia cười khẩy, ra hiệu đám thuộc hạ cầm rương lên.

Khi đi tới sân, một tên thuộc hạ khác đuổi kịp Đại đương gia, nhỏ giọng nói với hắn: “Đại đương gia, nhà họ Hoàng tích cóp nhiều năm như vậy, chắc chăn không chỉ có một ít của cải này. Tên Hoàng Lĩnh Toàn này không thành thật, nhất định còn giấu ở những chỗ khác!”

“Đương nhiên ta biết. Nhưng chúng ta không còn thời gian!"

Đại đương gia vội vàng nói: “ Tiêu cục Trấn Viễn sắp tới rồi, thông báo các huynh đệ mang theo đồ, nhanh chạy vào núi!"

Trong phòng, Hoàng Lĩnh Toàn nhìn đám thổ phỉ đi khỏi, vừa xót vừa bực vừa giận.

“Họ Lương kia, ngươi chờ đấy cho ôngỊ”

Hoàng Lĩnh Toàn căn răng, nhìn về phía trong phòng hét: “Ngươi còn đứng đơ ra đấy làm gì, mau đi mời thầy lang!”

Tiểu thiếp run rẩy từ trong phòng bước ra, chạy nhanh ra ngoài cửa.

Tiểu thiếp vừa đi thì quản gia lao nhanh như cứu lửa bước vào.

“A Phúc, ngươi tới đúng lúc lắm, mau phái người vào huyện báo cho Từ lão gia, bọn Lương Xung tạo phản rồi, mau sai binh lính đi vây quét bọn chúng, ngoài ra cho báo cho Cẩu Tử, bảo bọn họ phối hợp với binh phủ!”

Bình luận

Truyện đang đọc