QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

 Triệu huyện úy cay đắng nói.  

 

Thấy Kim Phi vẫn kiên quyết lắc đầu liền cắn răng nói: “Một nhóm hai phần, đây đã là giới hạn cuối cùng có thể chấp nhận được rồi”.  

 

Triệu huyện úy càng nói, sắc mặt của Kim Phi càng trở nên khó coi.  

 

Ở một mức độ nào đó, lương thực hàng năm cũng giống như thuế của triều đình, cuối cùng vẫn sẽ rơi vào đầu người dân.  

 

Advertisement

Người dân bây giờ đã bị đè nén đến mức không thể thở nổi nữa rồi, nếu như bây giờ Kim Phi còn lấy lương thực, người dân làm sao mà sống được nữa?  

 

Triệu huyện úy cho rằng Kim Phi vẫn chưa thỏa mãn, trong lòng suy tính hồi lâu, chậm rãi duối ra bá ngón tay: “Tước gia, mỗi nhà ba phần, ngài hài lòng rồi chứ?”  

 

“Đại nhân, mỗi nhà ba phần thì bọn ta làm sao mà sống được?”  

 

Advertisement

Hai người Chu Bành đều không thể ngồi yên được nữa, lo lắng nhảy dựng lên.  

 

Một nhà ba phần, cũng có nghĩa là, mỗi năm ba nhóm thổ phỉ đều có một nhà gần như là làm việc không công cho Kim Phi.  

 

“Các ngươi câm miệng cho ta!”  

 

Triệu huyện úy tức giận chửi bới hai người kia, quay đó quay đầu nhìn chằm chằm Kim Phi.  

 

“Ta không thiếu ngân lượng, cũng không thiếu lương thực, điều kiện ta đã nói với các ông rồi, các ông tự thương lượng đi, khi nào thương lượng xong thì phái người tới làng Tây Hà thông báo cho ta một tiếng là được”.  

 

Kim Phi nói xong liền đứng dậy rời đi, sau đó bảo chưởng quầy mở thêm hai phòng riêng khác.  

 

Y và Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc, Khánh Mộ Lam mấy người một phòng, các cựu binh và binh lính nữ thì ở phòng còn lại lần lượt ăn uống.  

 

“Đại nhân, không phải chúng ta đã nói rõ nhiều nhất là hai phần rồi sao? Sao ngài không thương lượng với bọn ta mà đã đưa ra 3 phần nhiều như vậy?”  

 

Trong phòng bao trước đó, Chu lão gia giọng điệu đầy oán giận nói.  

 

“Đại nhân, ba phần quả thực hơi nhiều, đưa hết cho Kim Phi, vậy thì chúng ta làm gì còn gì?”  

 

Bành lão gia cũng phụ họa thêm.  

 

“Vậy các ngươi đi bàn bạc đi?”  

 

Triệu huyện úy ném đĩa thức ăn trên bàn xuống đất: “Lẽ nào các người đều mù sao? Ba phần Kim Phi còn không đồng ý, các ngươi nghĩ hai phần có đả động được hắn không?”  

 

“Đại nhân, ngài đừng tức giận”, Bành lão gia nói: “Ta nghĩ Kim Phi hình như không thích ngân lượng, người hầu hay lương thực gì đó đâu”.  

 

“Vậy hắn muốn cái gì?”, Chu lão gia hỏi.  

 

“Thứ Kim Phi muốn có lẽ là lòng người”.  

 

Triệu huyện úy nói: “Trước đây ta đã xem thường hắn rồi, cảm thấy hắn chỉ muốn mua chuộc đám người ở làng Tây Hà, nhưng bây giờ xem ra, hắn muốn làm chủ cả cái Tây Xuyên nà”".  

 

“Đại nhân, ngài có ý gì?”, Chu lão gia khó hiểu hỏi.  

 

“Lão Chu, ông nói xem nếu như sau này thổ phỉ dừng thu lương thực, người dân Kim Xuyên chẳng phải sẽ cảm thấy biết ơn Kim Phi từ tận đáy lòng sao?”  

 

Bành lão gia đã hiểu ý của Triệu huyện úy.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc