QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

“Tướng công cứ làm việc trước đi”.  

 

Vừa mới trải qua việc da thịt gần kề, Tả Phi Phi cảm thấy ngượng ngùng khi ở cùng với Kim Phi.  

 

 

Nhưng khi biết Kim Phi thật sự có việc gấp phải làm, cô ấy rất hiểu chuyện đứng dậy giúp Kim Phi mặc quần áo.  

 

 

“Phi Phi, hay là nàng và mẹ cùng ta trở về làng Tây Hà?”  

 

 

Đang lúc tình thâm, Kim Phi cũng không nỡ rời xa Tả Phi Phi.  

 

 

Tả Phi Phi nghe thấy những lời này cũng hơi động lòng, nhưng vẫn lắc đầu:  

 

 

Advertisement

“Không đâu, khó khăn lắm mới xử lý ổn thỏa việc ở núi Thiết Quán, bây giờ lại đổi người ta sợ là sẽ loạn lên mất”.  

 

 

Cô ấy đã bỏ nhiều công sức vì núi Thiết Quán, bây giờ nhìn thấy xưởng xà phòng đang ngày một lớn mạnh, thật sự không nỡ rời đi.  

 

 

“Vậy được, ta trở về đó xử lý xong việc, sẽ quay lại thăm nàng”.  

 

 

Kim Phi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả Phi Phi, rồi hôn một cái.  

 

 

Lúc trước Tả Phi Phi vẫn luôn ngượng ngùng xấu hổ, bây giờ đã hoàn toàn cởi mở, phản ứng vô cùng nhiệt tình.  

 

Advertisement

 

Một lúc sau, cô ấy thở hổn hển ôm lấy hông Kim Phi: “Tướng công, ôm ta nữa đi!”  

 

 

Hai người cứ ôm nhau như thế đến khi Đại Lưu ở ngoài cửa hét lớn, Tả Phi Phi mới không nỡ buông tay ra.  

 

 

“Ta đi đây”.  

 

 

Kim Phi nhẹ nhàng xoa mặt Tả Phi Phi, rồi quay người rời đi.  

 

 

Trong sân, ánh mắt Đại Lưu hóng hớt, nhìn chằm chằm vào cửa.  

 

 

Rõ ràng hắn biết trong phòng Kim Phi có người, nhưng cũng không dám đi đến quá gần, chỉ hi vọng người ở trong phòng sẽ bước ra cùng Kim Phi.  

 

 

Đáng tiếc đã khiến hắn thất vọng, chỉ có một mình Kim Phi bước ra, sau đó còn đóng cửa phòng lại.  

 

 

Quần áo Tả Phi Phi không chỉnh tề, cô ấy dừng lại ở cửa phòng, tiễn Kim Phi và Đại Lưu rời đi.  

 

 

“Tiên sinh, người trong phòng rốt cuộc là ai thế?”  

 

 

Tiếng của Đại Lưu vọng lại.  

 

 

“Cút cút cút!”  

 

 

Kim Phi nhấc chân lên đá vào mông của Đại Lưu vài cái.  

 

 

“Tiên sinh, ngài đá cũng đá rồi, chi bằng nói cho tôi biết đi...”  

 

 

Đại Lưu vẫn không từ bỏ.  

 

 

Kim Phi nhìn xung quanh, đi đến bên cạnh nhặt một cái xẻng.  

 

 

“Tiên sinh, ngài từng nói, quân tử chỉ dùng lời nói không được ra tay!”  

 

 

Đại Lưu la hét và bỏ chạy ra xa.  

 

 

Kim Phi nhấc xẻng lên suy xét nhìn xung quanh.  

 

 

Tả Phi Phi ở sau cửa nhìn hai người họ chạy càng lúc càng xa, lén che miệng cười.  

 

 

Nhưng nghĩ đến việc không biết đến khi nào mới gặp lại Kim Phi, cô ấy lại không thể cười nổi nữa.  

 

 

Bây giờ mới chia ly, không thể tránh khỏi nhớ nhung...  

 

 

Cựu binh dắt ngựa đợi ở khoảng đất trống trước cổng, hai chị em nhà họ Vạn đứng một bên.  

 

 

Lúc này trời tờ mờ sáng, thấy Kim Phi rời đi, các nữ công nhân lần lượt đến vây quanh.  

 

 

“Tiên sinh, mới đó mà đã đi rồi sao?”  

 

 

“Khi nào ngài mới trở lại?”  

 

 

“Tiên sinh, tại sao ban đêm ngài vẫn bảo người canh gác ở ngoài cổng sân vậy? Trên núi chúng ta cũng không có kẻ trộm mà”.  

 

 

“Ôi, Ngọc Đình tỷ, sao tỷ biết trong sân của tiên sinh có người gác cổng vậy?”  

 

 

“Cái này còn phải hỏi sao? Chắc chắn tối qua Ngọc Đình tỷ đã đến đây xem rồi!”  

 

 

“Ngọc Đình tỷ, thật ra tỷ chỉ cần nói với đại ca gác cổng rằng tỷ đến để làm ấm giường cho tiên sinh thì đại ca gác cổng nhất định sẽ cho tỷ vào thôi”.  

 

 

“Đúng vậy, trời lạnh rồi, một mình tiên sinh ngủ trên giường thật sự rất lạnh”.  

 

 

“Sao cô biết được tiên sinh ở một mình chứ?”  

 

 

“Tiên sinh bảo người đến gác cổng, không cho ai vào thì chẳng phải là ngủ một mình sao?”  

 

 

“Sao cô lại quên rồi, trưởng xưởng và tiên sinh ở chung một nơi mà”.  

Bình luận

Truyện đang đọc