QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Tuy tố chất quân nhân cá nhân của họ vẫn chưa bằng quân địch nhưng các cô gái ở độ tuổi này cũng khá khỏe mạnh miễn là có thể ăn no bụng.

Điều quan trọng nhất là họ hoàn toàn không cận chiến với kẻ địch, khi khoảng cách vẫn còn xa, họ đã cực kỳ điêu luyện bố trí nỏ hạng nặng và xe bắn đá.

Những tảng đá và bình dầu lửa bay tới vị trí của quân địch như mây đen, tiếng tên của nỏ hạng nặng cũng liên tục rít bên tai.

Mấy ngàn nữ công nhân có vũ trang đã tham gia chiến trường, hơn nữa vừa mới tiến lên đã phát động tấn công ác liệt

như vậy, hoàn toàn áp đảo quân địch.

Nhân viên hộ tống bị đánh lui trước đó, đã lập tức nắm lấy cơ hội để phản công.

Thế cục trên chiến trường lập tức đảo ngược!

Nhung chung quy kẻ địch cũng đều là những cựu binh, chủ tướng thấy có gì đó không ổn nên lập tức ra lệnh rút lui.

Nhân lực trong làng thiếu hụt, Quan Hạ Nhi cũng lo kẻ địch có mưu nên không cho người đuổi theo, thay vào đó lại ra lệnh cho nhân viên hộ tống dọn dẹp chiến trường, chiếm lĩnh vùng cao ngoài kia thêm lần nữa.

Cửu công chúa nghe tiếng reo hò ở bên ngoài, thì xách váy bước ra khỏi hầm trú ẩn.

Biết kẻ địch đã bị đánh đuổi, cô ấy vội vã đến cửa làng tìm Quan Hạ Nhi.

Khi Cửu công chúa đến, cũng đúng lúc Tả Phi Phi dẫn một đám nữ công nhân vây quanh.

"Kính chào tỷ tỷ, kính chào điện hại"

Tả Phi Phi hạ người cúi đầu trước Quan Hạ Nhi, nhưng chỉ cúi đầu nhẹ chào Cửu công chúa.

Điều này có nghĩa là trong lòng cô ấy, địa vị của Quan Hạ Nhi hiển nhiên là cao hơn Cửu công chúa.

Thấm Nhi cực kỳ bất mãn với phản ứng của Tả Phi Phi, còn định mắng cô ấy nhưng đã bị Cửu công chúa ngăn cản.

Bây giờ Trần Cát đã chết, cái danh công chúa của cô ấy cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng.

Bỏ qua cái danh này, thì thật ra cô ấy cũng chỉ là vợ lẽ của Kim Phi mà thôi.

Tả Phi Phi với Kim Phi cũng có "giấy chứng nhận", nên theo lý mà nói thì địa vị của hai người cũng ngang nhau, huống chi Tả Phi Phi còn tới nhà họ Kim sớm hơn cô ấy.

Điều quan trọng nhất là xưởng xà phòng thơm do Tả Phi Phi dẫn dắt luôn là một trong những nguồn kinh tế quan trọng của làng Tây Hà, bây giờ lại có lực lượng vũ trang riêng, còn được Kim Phi vô cùng tin tưởng...

Dù xét ở khía cạnh nào, thì bây giờ Cửu công chúa cũng không muốn xung đột với Tả Phi Phi.

Khuôn mặt nhỏ của Quan Hạ Nhi phấn khích đỏ bừng bước tới nắm lấy tay Tả Phi Phi.

Lúc trước Kim Phi biết Tả Phi Phi muốn thành lập một đội ngũ, y cũng không để tâm mà chỉ nghĩ là họ đang nói đùa.

Thực ra Quan Hạ Nhi cũng nghĩ như vậy, cho nên cô vẫn mãi không nhờ tới sự giúp đỡ của núi Thiết Quán.

Bởi vì các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đã hy sinh rất nhiều trong trận chiến ở núi Dương Khuyên và thường bị hạn chế tự do xuống núi, nên Kim Phi và Quan Hạ Nhi cũng khá bao dung với họ, muốn người cho người, muốn trang bị cho trang bị.

Quan Hạ Nhi thực sự không ngờ rằng núi Thiết Quán mà cô cho rằng chỉ là một trò đùa, thế mà lại mang đến cho cô một bất ngờ lớn như vậy.

"Tỷ tỷ, bọn ta đến muộn..."

Tả Phi Phi nhìn pháo đài sụp đổ, trên mặt lộ ra vẻ áy náy. "Không không, muội đến đúng lúc, đúng lúc lắm."

Quan Hạ Nhi nói: "Vũ Dương, muội nói đúng không?”

Cô đâu phải kẻ ngốc đâu mà không thấy, vừa rồi Tả Phi Phi đang so đo với Cửu công chúa.

Hỏi Cửu công chúa như vậy có nghĩa là cô đứng giữa hòa giải.

"Đúng vậy,' Cửu công chúa gật đầu: "Mọi người đến đúng lúc lắm, nếu đến quá sớm, không chừng đã bị khinh khí cầu của địch thiêu rồi!"

Sau trận chiến ở núi Dương Khuyên, Quan Hạ Nhi hứa sẽ lập từ đường và bài vị cho các nữ công nhân đã hy sinh trong trận chiến, còn cho họ gia nhập gia phả nhà họ Kim, các nữ công nhân ở núi Thiết Quán cũng luôn kính trọng và rất thân thiết với Quan Hạ Nhi.

Bình luận

Truyện đang đọc