QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Thế nên bây giờ các công nhân nữ ở xưởng dệt có dấu hiệu dần noi theo núi Thiết Quán.

“Được rồi, không lê thê với ngươi nữa”. Trần Phương Chí đụng vào vai Hầu Tử một cái: “Ngươi nói †a nghe tín hiệu của đội trinh sát các ngươi đi, ngoài màu trắng

và đỏ thì còn cái gì nữa?”

Hầu Tử vừa định đáp lời, phía sau bỗng vang lên tiếng kèn thoang thoảng.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bầu trời phía sau xuất hiện hai luồng lưu quang một đỏ một trắng.

Hầu Tử trước đó vẫn rất bình tĩnh đột nhiên biến sắc. Đã có kinh nghiệm lúc nãy, lần này Trân Phương Chí không hét to lên nữa, ngược lại nhìn thấy Hầu Từ định rời đi, vội ngăn cản anh ta lại hỏi: “Đây có nghĩa là gì?”

“Màu đỏ tức là vị trí của trinh sát rất gần với địch, thêm một mũi tên màu trắng chứng tỏ rất nguy hiểm”.

Hầu Tử vội nói: “Chắc là Đan Châu phái người muốn đánh lén chúng ta, nên không dùng lửa, trinh sát đến gần mới phát hiện”.

Nói rồi Hầu Tử kéo áo giáp xuống, gia nhập vào đội.

Chưa đến một phút ngắn ngủi, các nhân viên hộ tống tạo thành trận pháp ba góc.

Binh lính nam ở ngoài, tay cầm Hắc Đao. Binh lính nữ ở trong, đeo cung nỏ, hoặc cầm tia chớp.

Cho dù là binh lính nam hay binh lính nữ thì đầu cực kỳ nghiêm túc.

Nhiệt độ xung quanh như giảm xuống mấy độ. Bầu không khí trở nên nghiêm trọng và áp lực.

Tốt xấu gì binh sĩ tiểu đoàn Thiết Hổ cũng là tinh nhuệ, không quá mức hoảng loạn.

Nhưng mấy binh sĩ vận chuyển lương thực đó đều hoảng sợ không biết làm sao, không dám phát ra tiếng động.

Trần Phương Chí cũng vội chạy đến cạnh Trương Lương, đợi chỉ huy.

“Trân giáo úy, ngươi đến đúng lúc lắm, ta...”

Trương Lương vừa nói được một nửa, phía đông bắc cũng xuất hiện hai luồng lưu quang một trắng một đỏ.

“Bên đó có kẻ địch nào đến vậy?”

Trần Phương Chí đã hiểu ý nghĩa của tín hiệu, nhưng anh †a không hiểu kẻ địch ở phía đông bắc đến từ đâu.

“Chắc là binh sĩ Thổ Phiên phong tỏa cửa thành Bắc, muốn hợp sức với kẻ địch ở phía Nam tấn công chúng ta”.

Trương Lương lập tức đoán được, rồi nhanh chóng nói: “Trần giáo úy, tiểu đoàn Thiết Hổ các ngươi lập tức hộ tống đội vận chuyển lương thực đến mương Lão Quát, hãy nhớ đừng đốt đuốc để tránh bị phát hiện”.

Mương Lão Quát nằm lệch về phía tây ở phía bắc Tây Xuyên.

Thật ra nếu đi thêm một đoạn nữa, chiến đội áo giáp đen và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng phải chia nhau ra mà đi.

Tiểu đoàn Thiết Hổ hộ tống lương thực tiếp tục đi về phía bắc, Trương Lương thì dẫn chiến đội áo giáp đi về phía đông

đến đánh vào cổng thành bắc.

Không ngờ họ còn chưa kịp tách ra thì đã phát hiện kẻ địch.

Như thế cũng tốt, nếu sau khi tách ra, kẻ địch mới phát hiện, không chừng sẽ đi theo tiểu đoàn Thiết Hổ, phát hiện mương Lão Quát.

Binh sĩ Thổ Phiên vốn dĩ muốn lặng lẽ đến gần chiến đội áo giáp đen, nếu đã bị phát hiện thì dứt khoát đánh lén.

Đốt lửa lên, tăng nhanh tốc độ.

Mấy ngàn ngọn đuốc được thắp lên cùng lúc, nhuộm đỏ cả bầu trời phía đông và phía nam.

“Sao mà nhiều người thế?” Trần Phương Chí biến sắc.

Nhưng Trương Lương vẫn bình tĩnh: “Nhân lúc kẻ địch vẫn còn một đoạn, các ngươi đi nhanh đi, hãy nhớ đừng đốt lửa”.

“Trương đại ca, kẻ địch có đến mấy ngàn người, tiểu đoàn Thiết Hổ ở lại giúp ngươi nhé”, Trần Phương Chí nói.

Lúc này rời đi, anh ta cảm thấy mình như binh đào ngũ.

“Trần giáo úy, nhiệm vụ của ngươi là đưa lương thực và bảo vệ mương Lão Quát, không phải chiến đấu”.

Giọng Trương Lương trở nên nghiêm nghị: “Nếu trì hoãn thêm nữa, kẻ địch sẽ theo ngươi đến mương Lão Quát, điện hạ sẽ chém đầu ngươi, đừng trách ta không cầu xin cho ngươi”.

Nói rồi anh ta đá vào Trần Phương Chí một cái: “Mau cút đi cho ông, chú ý phía sau, đừng để bị người ta đi theo mà không biết”.

Bình luận

Truyện đang đọc