QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Lại một vách tường bị đánh sập.

Tần Minh đang ở gần lập tức dẫn vài thị vệ đến chặn lại. Bọn họ vốn đang bị Liêu Ấn trói lại, nhưng bây giờ có người tấn công vào phủ, Liêu Ấn thả bọn họ ra trước để kề vai tác chiến.

Đáng tiếc Tần Minh không có thân thủ tốt như Liêu Ấn hay Thấm Nhị, số lượng thị vệ cũng không nhiều băng đám người mặc đồ đen, rất nhanh đã bị những người mặc đồ đen áp chế gắt gao.

*Châu Nhi, ngươi đi giúp Tân Minh đi!" Cửu công chúa nói.

Điện hạ, ta đi giúp Tân đội trưởng thì người phải làm sao?" Châu Nhi hỏi.

"Để bọn chúng xông vào được thì chúng ta đều sẽ chết!" Cửu công chúa lạnh giọng nói: "Đi mau!"

Châu Nhỉ nhìn xung quanh, vẻ mặt vô cùng bối rối.

Cô ấy biết, Cửu công chúa nói đúng, nếu để cho người mặc đồ đen xông vào, tất cả mọi người đều phải chết.

Nhưng nếu cô ấy đi, Cửu công chúa sẽ không có ai bảo vệ

Cô ấy còn chưa nghĩ ra nên quyết định thế nào, bên trái lại có một vách tường bị đánh sập.

Hơn nữa lần này chỗ bị sập còn rộng hơn một trượng! *Tất cả rút lui, phòng thủ gian nhà chính!"

Liêu Ấn thấy thật sự không trấn giữ được, giận dữ quát 1o.

Quân giáp đỏ và đội thị vệ do Tân Minh lãnh đạo rút lui củng một lúc, tập hợp lại xung quanh gian nhà chính nơi Cửu công chúa đang ở.

Hàng trăm người mặc đồ đen tràn vào sân nhỏ từ nhiều lỗ hổng khác nhau, vây xung quanh quân giáp đỏ và đội thị VỆ.

“Thật to gan, dám ra tay với quân giáp đỏ ở kinh thành!”

Liêu Ấn gắn giọng hét lên: "Bây giờ rút lui, không chừng còn giữ được một mạng, nếu vẫn cố chấp không tỉnh ngộ, đợi đến khi cấm quân đến, chắc chẳn sẽ giết hết chín dòng tộc nhà các ngươi!"

Nhưng người mặc đồ đen giống như bị điếc vậy, không có một người nào nhúc nhích

"Họ Liêu kia, ngươi mới nên tỉnh lại đi, chúng ta dám đến thì đã không sợ bị giết chín đời!"

Một trong số những người mặc đồ đen hét lên: 'Họ Liêu kia, nếu ngươi muốn sống thì mau giao Trần Văn Nhi ra rồi cút đi, ông đây không làm khó ngươi! Nếu không, các ngươi đều phải chôn cùng cô ta!"

*Ngươi biết điện hạ, cũng biết ta ư?” Sắc mặt của Liêu Ấn lập tức trở nên vô cùng khó coi: "Ngươi là ai?"

Cửu công chúa nghe vậy, không khỏi nhìn Liêu Ấn thật kỹ.

Mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, chính là tới để ám sát Cửu công chúa, Liêu Ấn không thể nào không nhìn ra.

Nhưng anh ta còn hỏi như vậy, rõ ràng là cố ý kéo dài thời gian, hy vọng có thế kéo dài cho tới lúc cấm quân đến cứu viện.

Đáng tiếc là không chỉ Cửu công chúa nhìn thấu ý định của Liêu Ấn, thủ lĩnh của người mặc đồ đen cũng nhìn ra.

Hãn cười khẩy nói: 'Họ Liêu kia, ngươi đừng nghĩ kéo dài được thời gian, cho dù ta đứng với ngươi tới khi trời sáng, cấm quân cũng sẽ không tới! Nghĩ xong chưa? Muốn chết hay sống?"

"Liêu giáo úy, đừng nghe hắn, cho dù ngài giao điện hạ ra, hắn cũng sẽ không tha cho ngài!”

Thấm Nhi sợ Liêu Ấn thật sự giao Cửu công chúa ra, vội vàng nói

"Thấm Nhi, ngươi thật sự coi ta là đồ ngu sao?"

Liêu Ấn tức giận nói: "Đánh một trận với bọn chúng,

cùng lắm thì chết thôi, còn giao điện hạ ra, cả nhà ta đều phải chết, bên nào nặng bên nào nhẹ, ta vẫn biết rõ!"

"Họ Liêu kia, cho ngươi một con đường sống, ngươi lại không biết quý trọng!"

Thủ lĩnh của người mặc đồ đen cười nhếch mép nói: "Ra tay đi, bất sống Trần Văn Nhĩ, những kẻ khác giết chết hết!”

“Các huynh đệ, liều mạng với chúng!" Liêu Ấn vẫy giọt máu trên thanh đao, cần răng gầm thét! “Liều mạng!"

Quân giáp đỏ và đội thị vệ tất cả đều đã chuẩn bị tử chiến.

Cửu công chúa cũng nắm chặt nỏ.

Người mặc đồ đen đông quá, Cửu công chúa biết, hôm nay cô ấy khó mà thoát nạn

“Giết"

Theo tiếng ra lệnh của thủ lĩnh, mấy trăm người mặc đồ đen lập tức chạy về phía gian nhà chính.

Nhưng vào lúc này, trên không trung đột nhiên truyền tới một tiếng quát chói tai:

Bình luận

Truyện đang đọc