QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

“Sao muội mới đi tới đây?” Kim Phi kinh ngạc hỏi.

Nhìn thấy Quan Hạ Nhi đón mình, y còn cho rằng Đường Tiểu Bắc đã sớm quay về làng Tây Hà rồi.

“Tiểu Bắc đưa bồ câu cho ta rồi” Quan Hạ Nhi nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Nếu không thì sao ta tới nhanh vậy được?”

Kim Phi nghe xong mới bừng tỉnh.

Đồng thời cũng hiểu Đường Tiểu Bắc tin chắc rằng Cửu công chúa có thể khuyên được mình, cho nên mới không hoảng không vội như vậy, bây giờ còn có tâm trạng trêu chọc đùa giỡn.

“Tướng công, núi Thiết Quán có hổ à? Vội vàng xuống núi thế làm gì?”

Đường Tiểu Bắc cười nháy mắt với Kim Phi: “Hay là đêm nay ở lại đây nhé?”

Kim Phi lười đáp lại cô ấy, quay đầu ngựa bỏ đi. “Mấy nữ lưu manh này càng ngày càng kiêu ngạo rồi, lần sau quay lại, nhất định phải chỉnh đốn bầu không khí trên núi cho hẳn hoi mới được!”

Kim Phi quay đầu nhìn một cái, trong lòng thầm ra quyết định.

Rõ ràng là y đã chinh phục được ngọn núi này, kết quả là mỗi lần tới đây đều có cảm giác hoảng loạn bỏ chạy.

Điều này khiến trong lòng Kim Phi vô cùng bực dọc.

Về làng, Kim Phi chứng kiến hình thức chào đón cấp cao nhất của hai thế hệ.

Ngoài những người bảo vệ cần thiết, tất cả dân làng đều dừng việc trong tay lại, ra ngoài chào đón.

Đội ngũ xếp hàng dài từ cổng làng tới tận năm dặm. Đi hết năm dặm này quay về làng, trời cũng tối rồi.

Còn chưa ăn miếng cơm nào, mỗi người Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc đã ôm một đống tài liệu tìm tới.

Kim Phi rời đi quá lâu, có rất nhiều việc cần y quyết định mới có thể tiến hành, nên cứ dồn lại tới tận bây giờ.

Giải quyết xong những công việc này, đã là nửa đêm.

Vốn cho rằng, Quan Hạ Nhi đã ngủ, nhưng Kim Phi quay về phòng phát hiện, Quan Hạ Nhi vẫn đang đợi y.

Lúc đó trong phòng không có người ngoài, sự dồn nén bấy lâu nay của Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng được cởi bỏ.

Cô ây lao mình vào trong ngực Kim Phi, ôm lấy eo y không chịu buông tay.

Cùng lúc đó, Đại Thái giám ở Tây Xuyên xa xa, cũng triệu tập đám người Từ mập lại với nhau.

“Công công, nửa đêm gọi chúng ta tới là có việc gì quan trọng à?”

'Từ mập ngáp ngắn ngáp dài nói.

Trần sư gia bị bắt, gần đây gã vô cùng phiền muộn, mất ngủ rất lâu rồi.

Hôm nay vừa ngủ mới đi ngủ, đã bị Đại thái giám cho người gọi ra khỏi ngực tiểu thiếp, trong lòng cực kì khó chịu.

Giọng điệu gã cũng hơi nặng nề.

Đại thái giám lườm gã một cái, không thèm để ý, đợi tất cả mọi người đều đủ cả, mới mở miệng n Dương đã đến Kim Xuyên rồi.”

“Công công gọi chúng ta tới chỉ vì chuyện này à?”

Từ mập cau mày nói: “Chúng ta không phải đã sớm biết rồi sao?”

Từ lúc Kim Phi bước vào ranh giới Xuyên Thục, nhóm quyền quý đã nhìn chăm chằm y suốt chặng đường.

Cửu công chúa thì càng khoa trương hơn, vừa rời khỏi kinh thành đã bị trinh sát dán mắt vào.

Thấm Nhi cũng phát hiện trinh sát, chì là Cửu công chúa vội phải lên đường, không thèm để ý thôi.

“Từ mập, có phải ngươi ngủ đến ngu luôn rồi không?”

Lão già râu dê nói: “Đương nhiên là công công biết chúng †a biết rõ hành tung của Kim Phi và Cửu công chúa, nửa đêm đột nhiên tập hợp chúng ta lại, chắc chắn là có phát hiện khác."

“Vẫn là Chu đại nhân thông minh”

Đại thái giám lườm Từ mập một cái, tiếp tục nói: “Ta nhận được tin, Kim Phi đã qua sông Gia Lăng, thậm chí còn không lên đỉnh Song Đã, mà đưa người lao thẳng tới huyện phủ Kim Xuyên”

“Kim Phi về Kim Xuyên rồi, không về làng Tây Hà trước, đến huyện phủ Kim Xuyên để làm gì?”

“Tạm thời ta chưa thăm dò ra được, nhưng trong tin ta nhận được có nói, khí thế Kim Phi rất hung hăng.”

“Khí thế hung hăng, chẳng lẽ hẳn còn muốn giết Thái Lưu Dương?”

Bình luận

Truyện đang đọc