ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Tuna

Cả người cô cứng đơ lại.

Cảm nhận được mùi hương dễ chịu của người đàn ông, trong lòng cô lại cảm thấy có chút chua xót.

Cô cứ như vậy liền tùy ý để Đường cảnh ôm, ước chừng qua hai phút mới nghe được giọng nói mng theo chút đau thương của Đường Cảnh:

“ An Mộc, thật xin lỗi.”

Thật xin lỗi, đã hiểu lầm em nhiều năm như vậy.

Cô hít hít mũi:

“ Anh, anh không oán giận em sao?”

Đường Cảnh nghe cô nói thế thì đẩy cô ra, sắc mặt lạnh lùng:

“ Giận, sao lại không giận cho được!”

An Mộc nghe thấy thế nháy mắt liền buồn bã. Đúng vậy, năm đó mẹ cũng bởi vì ở cùng với ba nên mới bị tai nạn xe cộ, bọn họ oán cô cũng không lấy làm lạ.

Cô thở dài:

“ Anh à, em…..”

“ Em sao lại khờ như vậy? Nhiều năm như vậy rồi, tại sao lại không cầu xin Đường gia giúp đỡ?”

Đường Cảnh nắm chặt lấy bả vai của cô, chặt đến mức làm cô đau nhói, nhưng nhìn thấy bộ dáng muốn ăn thịt người của anh thì An Mộc lại không dám nói một lời.

Đường Cảnh cúi đầu, mặt hai người cách nhau không tới năm centimet:

“ An Mộc, em….tại sao lại ngu ngốc như vậy?”

An Mộc ngây cả người. Cô không nghĩ tới Đường cảnh lại nói ra những lời như vậy.

Nhưng giây tiếp theo cô phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng mở miệng:

“ Anh, anh đừng có làm cho mọi chuyện nghiêm trọng lên như vậy, làm giống như em bị ủy khuất lớn lắm không bằng vậy. Thạt ra thì những tấm ảnh đó không phải là thật đâu!”

Ánh mắt Đường Cảnh buồn bã nhìn An Mộc, khóe môi giật giật, sau cùng nói:

“ Sau ày em muốn như thế nào? Em yên tâm, Đường gia sẽ luôn đứng về phía em.”

An Mộc lui về sau một bước, bảo trì khoảng cách với Đường Cảnh, lúc này mới nói:

“ Anh, anh yên tâm đi, khi nào cần giúp đỡ em nhất định sẽ nói.”

An Mộc rũ mắt xuống. Cô cùng Phong gia nháo loạn lớn như vậy mà người đàn ông kia cũng không có ra tay, nhưng cô sợ rằng khi Đường gia tham dự thì chuyện này sẽ trở thành trận chiến giữa hai gia tộc mất.

Cô không muốn đem chuyện này làm to lên, bởi vì khi nào vẫn còn người đàn ông kia hì phần thắng của Đường gia thạt sự quá ít.

Nhưng mà cô cứ cự tuyệt như vậy chắc chắn Đường Cảnh sẽ tiếp tục truy vấn. Cô ngẩng đầu nhìn Đường Cảnh, quả nhiên thấy anh đang chau mày, nhưng cuối cùng anh cũng chỉ nói:

“ Ông nội muốn gặp em!”

Lần này về Đường gia đãi ngộ khác hoàn toàn so với lần trước.

Vừa đến cửa đã thấy bà Đường xông lên, ôm An Mộc vào lòng, giọng nghẹn ngào nói:

“ Đứa nhỏ này, con đã chịu khổ nhiều rồi.”

Sau đó An Mộc bị gọi lên thư phòng, Đường Cảnh đứng ngay sau lưng ông Đường.

Ông Đường nhìn cô, chỉ chỉ về phía sô pha đối diện, ý bảo cô ngồi xuống, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:

“ Tôi đã xem thường cô rồi!”

Lời này…..

An Mộc ngẩng đầu, nôn nóng giải thích:

“ Con…”

Đường lão gia vung tay lên An Mộc liền ngậm miệng lại.

Ông Đường thở dài:

“ Cô quả nhiên rất giống cha, tính tình bướng bỉnh, nhưng đúng là hữu dũng hữu mưu.”

Một cô gái mười tám tuổi bị người ta nói là tâm cơ thâm trầm, An Mộc không biết là đang được khen hay là đang bị châm chọc đây.

Cô cười khổ một chút:

“ Cảm ơn lão gia đã khích lệ”

Ông Đường gật gật đầu:

“ Hôm nay ta kêu cô tới là muốn dùng thân phận của một người làm ông ngoại khuyên nhủ: con hãy thu tay lại đi.”

An Mộc ngẩng đầu nhìn qua, thập phần kinh ngạc.

Ông Đường khoanh tay đứng thẳng lên:

“ An Mộc, con quá trẻ con rồi. Dư luận phát triển trên mạng cũng chỉ là trò chơi cỏn con.”

An Mộc mấp máy môi:

“ Con biết những cái đó căn bản là không thể gây tổn thương cho Phong gia, nhưng mà mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, con…..”

Bình luận

Truyện đang đọc