ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Ngạn Tịnh.

“Ai nha, đứng lên làm gì. Mau ngồi, mau ngồi!” Mạc Lâu mở miệng, nhiệt tình nói với An Mộc, “Lát nữa cơm nước xong lại đây đấu địa chủ đi, nếu không các người đi rồi không có ai chơi với tôi”

An Mộc:...

Như vậy thật sự được sao?

Có lẽ nhìn ra nghi hoặc của cô, Bạch Tưởng mở miệng nói, “Đừng lo lắng, chuyện đàn ông bọn họ, không liên quan đến phụ nữ chúng ta. Tôi cùng chị tiểu Lâu rất thích tính cách của cô, chúng ta hoàn toàn có thể bỏ qua bọn họ mà làm bạn bè”

An Mộc:...

Hai người đều nói như vậy, nếu bản thân còn tỏ ra khó xử, như vậy cũng thật quá không hiểu chuyện.

An Mộc từ nhỏ tính cách đã rất sảng khoái, lá gan lớn đến nghịch thiên, nghe nói thế dứt khoát ngồi xuống, “Đúng, chuyện của bọn họ thì có liên quan gì đến chúng ta chứ?”

Một câu rơi xuống, Mạc Lâu liền cười hai tiếng, “Đúng, chính là như vậy!”

Lời này vừa ra, bên kia Long Kình Thiên cùng Phong Kiêu đã đứng lên.

Phong Kiêu âm lãnh mở miệng, “Long lão đại đây là muốn đụng tay đụng chân một chút?”

Long Kình Thiên không cam lòng yếu thế, “Phía sau có một sân tạp luyện, Phong tổng nếu nể tình, có thể đi xem thử”

Phong Kiêu liếc mắt nhìn Duật Cảnh Viêm một cái, “Lấy hai đánh một?”

Duật Cảnh Viêm lạnh lùng mở miệng, “Tôi sẽ không ra tay”

Lúc này Phong Kiêu mới gật đầu, “Vậy đi”

Ba người bỏ lại thức ăn trên bàn, đi về phía hậu viện.

Bọn họ vừa rời khỏi, Mạc Tiểu Bảo Bối liền liếc nhau, nhất trí nhìn về phía Mạc lâu. Mạc Tiểu Bối chớp chớp đôi mắt, “Mẹ, con đau bụng!”

Mạc Lâu nhìn hai tiểu tinh linh, gõ đầu họ một cái, “Muốn đi xem náo nhiệt cứ việc nói thẳng, học loại thủ đoạn này ở đâu vậy hả?”

Mạc Tiểu Bảo mở miệng, “Đã lâu rồi không thấy cha động tay chân, con muốn đi học tập”

Mạc Lâu vung tay lên, “Vậy mau đi đi”

Mạc Tiểu Bối:... Hu huhu, mẹ quả nhiên thích anh hơn ~~

Hai tiểu gia hỏa rời đi, An Mộc cùng Bạch Tưởng đều nhất trí đôi mắt long lanh nhìn về phía Mạc Lâu.

Mạc Lâu nhìn hau người, “Mau ăn đi, bàn bài đều chuẩn bị tốt rồi!”

Bạch Tưởng:...

An Mộc:...

Thật ra các cô càng muốn đi xem đánh nhau!

Mạc Lâu nhướng mày, “Đánh nhau có gì đẹp”

Mạc Lâu vuốt cằm, nhớ tới trước đây, lúc ở tiểu tổ Liệp Báo cơ hồ mỗi ngày cô đều nhìn thấy Long Kình Thiên đánh nhau.

Bạch Tưởng cùng An Mộc nhất trí dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô: Cô xem qua rồi, nhưng chúng ta thì chưa!

Mạc Lâu cuối cùng thỏa hiệp, “Đi thôi, đi xem náo nhiệt”

Kết quả là, một đám người đi tới hậu viện.

Lúc bọn họ vừa đến, ba người đàn ông kia đã đi tới sân luận võ.

Phong Kiêu cong môi, khóe mắt nhìn thấy An Mộc đến, nụ cười càng sâu. Vì thế soái khí cởi tây trang ra, đặt ở bên cạnh, động tác lộ ra cảm giác mạnh mẽ cùng soái khí. Cái loại hiệu quả kinh diễm này, khiến người nhìn nhịn không được thét chói tai!

An Mộc xem đôi mắt đều muốn thành hình trái tim!

Nghe Âu Dương Sát Sát nói, võ công của Phong Kiêu rất cao, nhưng rốt cuộc vẫn chưa từng thấy qua. Không ngờ tới chỉ một động tác như vậy, liền soái đến cùng cực!

Mạc Lâu càng là huýt sáo tán thưởng, “Thật soái thật mạnh mẽ!”

Một câu rơi xuống, bên kia sắc mặt Long Kình Thiên liền tối sầm, hung tợn liếc mắt trừng Mạc Lâu một cái. Mạc Lâu rụt cổ, lại tiếp tục duỗi dài cổ, dùng sức nhìn về phía Phong Kiêu.

Bạch Tưởng tuy rằng không nói gì, nhưng đôi mắt cũng lập tức phát sáng.

Trong ba người, Phong Kiêu là người trẻ tuổi nhất, cũng là người biết ăn mặc nhất.

Long Kình Thiên trước kia mỗi ngày mặc quân trang, hiện tại cũng là con người hình tượng rắn rỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc