ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Cà Chua.

Anh ho khan một tiếng, đột nhiên mở miệng, “Một bịch đủ ăn sao?”

An Mộc sửng sốt, “Đủ chứ, không lẽ chúng ta lại mua hai bịch?”

Lời này vừa dứt, Phong Kiêu liền nói, “Mua một bịch.”

“Sao?”

An Mộc còn chưa nói xong, Phong Kiêu đột nhiên khom lưng, nhét bắp rang trong tay vào tay một đứa bé đang đi theo mẹ chuẩn bị vào xem phim, “Cho cháu.”

Khuôn mặt đứa trẻ lập tức trở nên rạng rỡ.

An Mộc nhìn hành động kì quái của người đàn ông, Phong Kiêu liền đứng lên, một tay ôm eo cô, tiến vào rạp chiếu phim.

Khóe môi Phong Kiêu chợt gợi lên, cứ như vậy, hai người đúng là càng trở nên thân mật.

An Mộc vừa tiến vào rạp phim, mới phát hiện….rạp chiếu phim trống trơn, không có một bóng người!

Chuyện này….!

Bộ phim của cô không có một ai tới xem!

Trong lòng đang thực sự run sợ, liền nghe thấy giọng nói của người đàn ông bên cạnh, “Anh đã bao đặt hết.”

An Mộc:…..

“Anh dọa em chết mất! Chú út, lần sau anh phải nói sớm cho em một chút, nếu như phim của em không có ai xem, chắc em có thể đâm đầu vào tường mất!”

Phim điện ảnh phát sóng, toàn bộ rạp chỉ có Phong Kiêu và An Mộc ngồi ở khán đài, việc này….không thể phủ nhận, quá sức tưởng tượng!

An Mộc một lúc sau cũng có thể ngồi xem phim một cách mê mẩn, liền cảm giác được bên miệng có người đưa miếng bắp rang đến gần, An Mộc theo bản năng há miệng lên ăn.

Một miếng, lại một miếng nữa.

Cuối cùng cũng hết phim.

Chờ đến khi An Mộc hồi phục tinh thần, bắp rang cũng ăn xong hết rồi!

An Mộc:…..

Vỗ vỗ bụng mình, tối nay có thể không ăn cơm cũng được.

Hết phim, An Mộc vẫn cảm thấy chưa đã thèm, nhất là đoạn cuối hình như chưa khắc họa được hết cuộc chiến khốc liệt đó, cảnh Ôn Noãn khóc thương tâm màn ảnh, cô cũng không nhịn được mà rơi lệ theo.

An Mộc cảm thấy đây là một phim nhựa thành công.

Quay đầu nhìn về phía Phong Kiêu, “Anh thấy phim thế nào?”

Phong Kiêu suy nghĩ một chút, trả lời, “Trong phim em mặc áo cưới rất đẹp.”

An Mộc:…..Đây đâu phải là trọng điểm!

“Những tình tiết trong quá khứ thì sao?”

Phong Kiêu nhướng mày, “Mất trí nhớ mà.”

An Mộc:…..

“Anh chàng này quá ngốc, mỗi ngày tỉnh lại nhìn những dấu vết hiện tại cũng có thể đoán ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà.”

An Mộc:……

“Anh không cảm thấy những tình tiết trong phim thực sự cảm động sao?”

Phong Kiêu liền dùng ánh mắt như muốn nói cô là đồ ngốc để nhìn An Mộc, “Nếu thật sự rất yêu một người, sao có thể quên cô ấy dễ dàng như vậy? Những cảnh diễn đó làm gì có chỗ nào cảm động chứ?”

An Mộc:……

Tốt rồi, bị Phong Kiêu nhận xét như thế, phim điện ảnh này quả thực là cực kì nhảm nhí rồi!

An Mộc tức khắc cúi thấp đầu xuống, trong lòng càng thêm thấp thỏm.

Ô ô ô!

Đây sẽ không trở thành một vết nhơ trong điện ảnh chứ?

Trong lúc An Mộc thở dài, Phong Kiêu bỗng nhiên mở miệng, “Nhưng doanh thu phòng vé chắc chắn cũng sẽ không tồi, thời gian trước quảng cáo rất đúng lúc đúng chỗ, hơn nữa…..phim điện ảnh này quả thật phù hợp với nhu cầu của đại bộ phận khán giả, rốt cuộc là vì chỉ số thông minh của họ đều quá thấp.”

An Mộc:…!!!

Chú út, không tự kỷ thì anh sẽ chết sao?

Từ khi ra khỏi rạp chiếu phim, An Mộc liền nhấp miệng, không thèm để ý đến Phong Kiêu.

Nhưng khóe môi Phong Kiêu liền đem theo ý cười, cảm thấy đi xem phim thực sự không tồi, thậm chí còn nói, “Lần sau đi xem tiếp nhé.”

An Mộc:……”Anh và em cùng đi xem phim, em luôn là người bị chịu đả kích!”

An Mộc thở dài, lặng lẽ theo Phong Kiêu lên xe, về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc