ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Nhưng Thượng Quan Vũ không ngờ rằng vừa ra tới cửa, liền bị gọi lại, "Quay lại."

Thượng Quan Vũ ngoan ngoãn quay lại.

Phong Kiêu ngưng một chút, hô khan một tiếng, "Sắp xếp cho tôi một thầy dạy nhạc."

Thượng Quan Vũ: "hả?!"

Phong Kiêu ngẩng đầu, liếc Thượng Quan Vũ một cái, "điếc à?"

"Không phải, lão đại, đây là mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Anh cần thầy dạy nhạc làm gì?"

Phong Kiêu nhếch môi, "Cậu muốn biết?"

Nhìn thấy nụ cười tà ác đó, Thượng Quan Vũ liền vội vã chạy ra cửa, "Tôi không muốn biết, tôi không muốn biết chút nào."

Thầy dạy nhạc rất nhanh đã tìm được, dẫu sao cũng là FAE, bên dưới cũng có ca sĩ, người đến không phải là thầy dạy nhạc gì cả, là một đứa bé có sở trường làm âm nhạc.

Gặp Phong Kiêu còn có chút cẩn trọng, không dám làm ra động tác gì.

Phong Kiều còn chỉ chỉ bên cạnh, "Chọn một bài hát ru, sau đó dạy tôi"

"...hả?!" Đứa bé trai ngẩn ra.

Phong Kiêu đôi mắt hẹp dài ngước lên.

Đứa bé nhất thời không dám nói một câu, ngoan ngoãn thuận theo yêu cầu của Phong Kiều mà đi làm việc.

Sau đó, ngày hôm đó, nội bộ FAE bùng nổ.

Bởi vì! Boss Phong!! Vậy mà!!Lại ở trong văn phòng của mình!!Ca hát!!!

Đây tuyệt đối là tin tức nóng hổi nhất năm nay!

*

Lịch trình của An Mộc ở Nam Kinh, chính là một buổi họp báo, phối hợp với làm một hoạt động gặp mặt với fan.

Ngày 1 kết thúc, ngày thứ 2 An Mộc liền trở về Kinh Đô.

Bởi vì xe chạy quá chậm, mà lịch trình lại kết thúc sớm, vì vậy An Mộc liền trực tiếp ngồi máy bay quay về.

Ngoài sân bay, An Mộc đeo kính râm đứng đợi ở đó, đằng sau có Âu Dương Sát Sát bảo vệ, A Băng đi lấy hành lý ký gửi.

An Mộc và Âu Dương Sát Sát tùy ý trò chuyện, sau đó nhìn thấy một ông lão tóc hoa râm, tinh thần sáng láng từ trong sân bay đi ra.

An Mộc theo bản năng ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện ra là khách trên chiếc máy bay về từ mỹ.

An Mộc cũng không để ý, nhưng không ngờ một lúc sau, liền nhìn thấy ông lão đứng ở cổng sân bay, sau đó bắt đầu lật tìm, nhìn bộ dạng, thì hình như là bị mất thứ gì đó.

Vốn dĩ, những chuyện này chẳng liên quan gì đến An Mộc, cô đeo kính lên, cảnh giác nhìn xung quanh, đề phòng bị kẻ khác chụp lén ở sân bay, mà Âu Dương Sát Sát cũng cảnh giác thay nàng.

"Tôi đến đây!" A Băng lấy hành lý, chạy bước nhỏ qua, An Mộc và Âu Dương Sát Sát mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đúng lúc này!

"ai nha, cẩn thận! Hành lý của tôi!" Hành lý của ông lão phía xa đột nhiên lao tới.

Âu Dương Sát Sát lập tức nắm lấy cánh tay của An Mộc, kéo cô sang bên cạnh, lại quay đầu, hành lý của hai người liền va vào nhau.

Không ai chú ý đến, cái va ly mà hai người dùng đều là mẫu mới nhất của LV.

Lực chú ý của An Mộc và Âu Dương Sát Sát toàn bộ đều chuyển lên người ông lão, Âu Dương Sát Sát cảnh giác nhìn ông lão, mà ông lão này lại muốn đến gần An Mộc, liền bị Âu Dương Dương Sát Sát cản lại không cho đến gần.

Ông lão đảo mắt, đột nhiên ngồi ra đất, "ai nha, sao thanh niên các ngươi lại như vậy chứ! sao lại khi dễ một ông già như ta chứ! Chân của tôi, chân của tôi không cử động được rồi."

An Mộc:...!

Âu Dương Sát Sát:...!

Vì vậy, bọn họ là đang gặp phải ăn vạ sao?

An Mộc ho khan một tiếng, "ông muốn gì?"

"Đưa ta tiền!" Ông lão thẳng thắn hô lên một tiếng, khiến mấy người kinh ngạc tròn mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc