ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Quỷ Quỷ

Anh khẽ động thân…

An Mộc lập tức cứng đờ người, sau đó liền cảm thấy không ổn rồi.

Ôi…..!

Sao người đàn ông này lại mang thứ nhan sắc yêu nghiệt khiến người ta không thể phát giận như thế chứ!

Aaaa…

Cô không biết dùng ngôn từ gì để diễn tả nữa.

An Mộc còn đang bận suy nghĩ thì anh đã bắt đầu luật động.

Cô lập tức dừng ngay những suy nghĩ trong đầu, cả người giống như con thuyền nhỏ trôi dạt trên vùng biển rộng mênh mông, đột nhiên dềnh lên theo ngọn sóng lên tận trời, rồi bị nhấn chìm trong nước biển, không có cách nào hít thở….Một lúc lâu sau, trải qua cơn “mưa to gió lớn”, mới dần dần bình tĩnh lại.

Chiến trường sát vách bên kia cũng dần kết thúc, nhưng An Mộc không còn sức nghĩ tới bộ dáng chật vật của Diêu Cảng nữa.

Cô ra sức thở dốc, trên da thịt đã được phủ một tầng mồ hôi mịn, chân bị người đàn ông nâng lên dần trở nên tê dại, cô mệt đến nỗi một ngón tay cũng không muốn động đậy.

An Mộc nằm yên không nhúc nhích, đành mặc anh tùy ý lau rửa giúp mình.

Đến khi hai người đều tắm rửa xong xuôi, lần thứ hai ôm nhau chui vào trong chăn, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Cả hai mấy ngày nay không được ngon giấc, người thì nỗ lực thúc đẩy công việc, người thì bị trêu chọc đến không còn sức lực, cả phòng trong nháy mắt trở nên an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của bọn họ.

Một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, An Mộc vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt tuyệt đẹp của Phong Kiêu.

Chắc anh đã rất mệt mỏi, ngủ rất say.

Hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài cong cong.

Bình thường luôn trưng nụ cười nửa miệng nham hiểm, giờ lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Ngũ quan hoàn mỹ, nắng sớm chiếu vào nhìn giống như một đứa bé sơ sinh, buông bỏ mọi phòng bị.

An Mộc mỉm cười thật tươi, nhìn bộ dáng này của anh, ai có thể biết được chỉ cần anh mở mắt tỉnh dậy liền trở thành Hỗn Thế Ma Vương?

Lặng lẽ cầm lấy di động dưới gối lên nhìn một chút, giờ đã là 7h, nên rời giường đi rửa mặt rồi, lát nữa còn phải đi quay phim.

An Mộc không hề đánh thức Phong Kiêu, chỉ lặng lẽ đi ra ngoài.

Toàn bộ khách sạn tuy đã được đoàn làm phim bao trọn, nhưng ở trên tầng cao nhất chỉ có nam nữ chính và đạo diễn.

Có người của Phong Kiêu ở đây, đi qua mấy căn phòng này sẽ không bị ai để ý.

Người vốn luôn đi theo Phong Kiêu – Vệ Uy cũng sẽ ở lại trên tầng này.

Khi An Mộc rời khỏi phòng, Vệ Uy và Âu Dương Sát Sát đang nói chuyện.

“Đường tiểu thư ở đây, xảy ra scandal gì cũng bất lợi với cô ấy.”

Âu Dương Sát Sát tức giận nói, “Tôi không phải là phụ nữ hay sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì tôi cũng không bị bất lợi chắc? Tôi còn có Trần Quan Bân nữa, nếu anh ấy biết tôi bị một tiểu minh tinh đùa giỡn thì cái mặt này của tôi biết giấu vào đâu đây?”

Cứ nghĩ đến chuyện tối qua…

Vốn dĩ An Mộc chỉ nhờ đổi phòng một lúc thôi, ai ngờ Phong Kiêu đi vào rồi không để cho An Mộc đi nữa.

Âu Dương Sát Sát vô cùng giận dữ, An Mộc của anh ta là phụ nữ còn Âu Dương Sát Sát cô thì không phải sao?

Vệ Uy thở dài, nói thay cho Phong Kiêu, “Ừ, với võ công của cô ai dám bắt nạt cô chứ?”

Âu Dương Sát Sát được khen một câu, trên mặt cũng giãn ra một chút, rồi lại cười lạnh, “Phong Kiêu so với tôi còn lợi hại hơn, sao anh ta không đi mà ở trong đấy chờ Diêu Cảng đi?”

Vệ Uy:….

An Mộc nghe thấy cũng phải nhoẻn miệng cười.

Để Phong Kiêu chờ ở bên trong tức là muốn để Diêu Cảng nghĩ anh là “gian phu” của cô…à nhầm, là bạn trai cô sao?

Cô rất thông cảm với Âu Dương Sát Sát, cô cũng không tham gia vào câu chuyện của bọn họ, đi tới rồi chỉ vào phòng ngủ,”Tôi còn có cảnh quay, phải xuống dưới ăn sang, đừng gọi anh ấy, anh ấy mệt muốn chết rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc