ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Ngạn Tịnh.

An Mộc vẫy vẫy tay với anh, “Không phải mười tám năm trước khi gặp anh, em vẫn sống tốt đó sao? Yên tâm đi!”

Lời này vừa rơi xuống, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt Phong Kiêu như suy tư gì.

An Mộc nhấp nhấp môi, chạy lên.

Lúc cô tới, Phí Thính Âm vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu.

Bên ngoài, Phí Đằng cùng Hạ Tâm Băng đang nôn nóng chờ đợi.

Phí Đằng vẫn là một thân tây trang như trong bữa tiệc, quần áo có chút nếp nhăn, hiển nhiên vẫn luôn không rời khỏi bệnh viện.

Hạ Tâm Băng... lại vẫn như trước ngăn nắp gọn gàng, cho dù lúc này sắc mặt lộ chút u buồn, cũng chỉ thể hiện qua bờ môi mím chặt cùng ánh mắt trầm thấp. Nhìn thấy bà, khiến cho người khác như cảm thấy, giống như sẽ chẳng có bất cứ chuyện gì có thể khiến cho bà hoảng loạn.

Nhìn thấy An Mộc đến, trong mắt Phí Đằng hiện lên một tia phẫn nộ. Hạ Tâm băng cầm tay ông, lúc này ông mới không mở miệng.

Phí Phẩm Trúc an tĩnh ngồi trên ghế ở hành lang, ánh mắt dán vào cửa phòng cấp cứu, trong đôi mắt tràn đầy cân nhắc. Nghe tiếng bước chân của An Mộc, quay đầu nhìn thấy cô, liền mạnh mẽ đứng lên.

An Mộc cũng không để ý đến cô ta, trực tiếp đi đến trước mặt Hạ Tâm Băng, “Thính Âm thế nào rồi?”

Hạ Tâm Băng nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Không biết”

Loại thái độ hờ hững này của bà, khiến cho An Mộc trong lòng thắt lại.

Nhưng đã sớm biết người phụ nữ này có bao nhiêu bất công cùng tuyệt tình, An Mộc cũng không thất vọng, chỉ là đứng bên cạnh, cũng lẳng lặng chờ.

Phí Phẩm Trúc đột nhiên cắn môi, đi lên phía trước một bước, “Đường Hạ, Thính Âm tại sao lại đến bữa tiệc đó?”

An Mộc nghe tiếng chất vấn, liếc mắt nhìn cô ta một cái.

Lúc ở trên bữa tiệc, An Mộc vì vừa biết thân phận của Phí Thính Âm mà kinh ngạc, cho nên không để ý đến cô ta. Hai ba câu cô ta nói, khiến cho Phí Đằng địch ý tràn ngập với mình, cô cũng không sửa cho đúng.

Dù sao cô cũng không tính sẽ có bất cứ quan hệ gì với Hạ Tâm Băng cùng Phí gia.

Nhưng không ngờ giờ khắc này, cô ta thế nhưng còn không dừng công kích mình?

Đây là thấy cô dễ khi dễ quá sao?!

An Mộc cười lạnh, “Hiện tại Thính Âm ở trong đó sống chết chưa rõ, cô lại ở nơi này rối rắm vấn đề này. Tôi thật không biết thì ra đây chính là gia giáo của nhà các người đấy!”

Cô quay đầu nhìn về phía Hạ Tâm Băng cùng Phí Đằng, châm chọc mỉa mai, “Đây là con gái các người nuôi dưỡng ra? Lúc em gái bị khi dễ trốn phía sau không nói một lời, lúc em gái phát bệnh, lại đi dò hỏi tôi vì sao cô bé đến bữa tiệc? Ha ha! Cô là muốn nói con bé đi tìm tôi sao? Đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu tôi. Đây là bản lĩnh đùn đẩy phiền toái của các người sao?!”

Tiếp theo, khóe miệng cô gợi lên, giọng nói lạnh nhạt lại xa cách, tầm mắt thaowr tắp nhìn về phía Hạ Tâm Băng: “Tôi thật sự cảm thấy rất may mắn, vì bản thân từ nhỏ lớn lên ở thành phố C”

Một câu, làm cho Phí Đằng cùng Phí Phẩm Trúc tức giân đến mức sắc mặt đỏ bừng.

Hạ Tâm Băng ninh mi, “Nhanh mồm dẻo miệng, ngụy biện, đối mặt trưởng bối cũng không biết tiến thối, thật không hiểu vì sao một người nho nhã như cha của cô, lại có thể dưỡng cô thành ra như vậy!”

Vừa nghe lời này, cơn giân của An Mộc lập tức trực tiếp xông thẳng lên đầu, “Cha của tôi là loại người gì không cần bà nhắc nhở! Hay là nói, bà nhớ mãi không quên cha của tôi?!”

Một câu, làm cho Phí Đằng nhìn về phía Hạ Tâm Băng.

Hạ Tâm Băng nhíu mày, “Cô đừng hồ ngôn loạn ngữ, tôi cùng chú Phí của cô cũng không phải đứa trẻ, sao có thể bị một hai câu của cô châm ngoài ly gián?”

An Mộc cong môi, lời Hạ Tâm Băng vừa nói ra, cô liền bắt đầu phản kích: “Tôi đây cũng cảm tạ bà đã rời khỏi tôi cùng cha, nếu không cha tôi cũng không có khả năng tìm được tình yêu đích thật ở đời này, sống mấy năm hạnh phúc với mẹ của tôi!”

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bình luận

Truyện đang đọc