ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Sắc mặt của Tô Mỹ Huệ khó coi, đến bây giờ, trên đùi, trên eo bị đụng trúng, đau đến không chịu được, suy nghĩ một chút tình huống vừa rồi, ánh mắt của cô, liền bắn ra tia căm giận.

Đều do An Mộc.

Ngẩng đầu, liền phát hiện người của Phong gia, cũng ít nhiều chỗ bị thương, nhưng chỉ có An Mộc, hoàn toàn không bị gì hết.

Tô Mỹ Huệ không phục tức giận, mặc dù biết có khách mời ở đây, không thể tức giận, nhưng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được mở miệng, “An Mộc, cô còn ngồi ở chỗ đó làm cái gì? Không thấy còn có một chén canh chưa bưng lên sao?! Còn không mau đi bưng lại đây!”

Hôm nay món hầm chính là canh gà, một tầng mỡ vàng ở mặt trên, bát sứ lớn nóng bỏng.

An Mộc biết, Tô Mỹ Huệ lần nữa muốn tra tấn mình, một bộ dạng nghe lời đứng lên, “Tốt, Phong bác gái.”

Sau đó, trực tiếp đứng lên, liền đi tới phòng bếp bưng canh.

Đôi mắt của Phong Kiêu, nhìn chằm chằm vào cô.

Vật nhỏ này trước nay nhanh mồm dẻo miệng, không chịu thua thiệt với bất cứ ai, lần này, có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy sao.

Hắn bỗng nhiên kéo ghế ra, đối mặt với bốn người cười nói, “Ta đi rửa tay.”

Đứng lên, liền hướng cửa phòng bếp đi tới.

Trong phòng bếp.

An Mộc nhìn nhìn cái chén sứ lớn đựng đầy canh, đưa tay đụng một chút, tiếp theo liền rút tay về, để tay lên lỗ tai của mình.

Thật là nóng.

Tạm dừng một chút, hít sâu một hơi, đôi mắt của An Mộc nhíu lại.

Cô cười lạnh một chút, thuận tay cầm vật trong giỏ rác, từ trong bụng gà móc ra phân gà ném vào trong canh.

Lúc này mới lập tức bưng bát canh lên, đi ra ngoài.

Dám để cho cô nãi nãi bưng canh, vậy cho các người ăn – phân.

Nhưng vừa quay người lại, người kia đang nghiêng nghiêng dựa vào cửa nhìn, nhìn chằm chằm cô, trong nháy mắt cô hóa đá.

An Mộc lập tức ngốc lăng đứng tại chỗ.

Cô thậm chí cảm thấy, đại não đang tạm dừng chuyển động trong ba giây đồng hồ.

Vừa rồi những chuyện vừa rồi, anh ta…… Đều thấy hết.

Đang ở thời khắc căng thẳng, anh ta đột nhiên mở miệng, “Cháu dâu, buồng vệ sinh ở đâu thế?”

An Mộc ngây ngốc chỉ phương hướng, sau đó liền nhìn bóng dáng anh ta rời đi, ngón tay truyền đến độ ấm nóng bỏng, cô lúc này mới cúi đầu, chạy nhanh đến bưng canh gà trên bàn lên.

Chờ Phong Kiêu từ buồng vệ sinh đi ra, một đám người, tiếp tục ăn cơm.

Tô Mỹ Huệ lấy lòng nhìn Phong Kiêu, gắp một khối cá, đặt ở chén của hắn, “Phong Thiếu, bảo mẫu nhà của chúng ta, làm sở trường nhất chính là món đường dấm cá chép, cậu nếm thử xem?”

Phong Kiêu cúi đầu, lại bỗng nhiên nghĩ đến hành động vừa rồi của vật nhỏ này.

Hắn nheo nheo mắt, rất bình tĩnh đẩy cá ra, chọn đồ ăn của An Mộc, nhợt nhạt ăn một lát, liền buông chiếc đũa.

“Phong Thiếu ăn uống không tốt?” Phong Anh Hùng lập tức mở miệng, tiếp theo quay đầu, “An Mộc, mau đưa bát canh gà cho Phong Thiếu.”

Ách……

An Mộc vùi đầu ăn cơm, nghe nói như thế, thiếu chút nữa phun đồ ăn trong miệng ra.

Ngẩng đầu, liền nhìn Phong Kiêu cười như không cười rồi nhìn chính mình.

Bộ dáng này, chuyện vừa rốt cuộc thấy được, hay là không thấy được a.

Cô đang rối rắm, Phong Tư Nguyệt bên cạnh đẩy cánh tay của cô, “Ngu ngốc? Còn không nhanh lên?”

Da đầu của An Mộc căng lên, ánh mắt nhìn có ý riêng chỉa vào anh ta, cứ thế múc cho anh ta chén canh gà nhỏ, đặt ở trước mặt anh ta.

Phong Kiêu nhướng mày, bưng chén canh lên.

An Mộc từ từ khẩn trương, dần dần trở nên hưng phấn.

Tên gia hỏa này vẫn luôn khi dễ mình, hiện tại bắt anh ta uống canh phân gà, cũng không tồi.

Đôi mắt nhỏ dùng sức nhìn chằm chằm miệng của anh ta, trơ mắt nhìn anh đặt chén trên miệng, khóe miệng của An Mộc, đều sắp nứt ra rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc