ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Tuna

“A?”

Đặng Hi Thần nghe nói như thế, lập tức kích động:

“Ai nha, có phải mẹ quấy rầy mấy đứa rồi không? Chậc chậc, con không có bị giật mình đúng không? Nếu ngay thời điểm mấu chốt mà đàn ông bị dọa sợ, không chừng cái kia sẽ không dùng được nữa đâu, ha ha ha, thôi, mẹ tắt máy đây, tắt đây! Ngươi nhanh chóng một chút, đừng làm cho Mộc Mộc người ta chờ lâu!”

Phong Kiêu:…… Đây là mẹ ruột của anh sao?!

Phong Kiêu một câu cũng không nói, trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Anh không có vội vã gọi lại cho hai người kia, quả nhiên, đợi hai phút, điện thoại của Phong Hầu liền gọi đến:

“Khụ khụ, mẹ con đã nói cái gì rồi?”

Phong Kiêu mở miệng:

“Bà ấy là vợ của ba, hay là vợ của con đây?”

Phong Hầu liền nghẹn lời:

“Cái thằng hỗn láo này, ta chỉ muốn hỏi là bà ấy đã nói cái gì!”

Phong Kiêu không mở miệng.

Phong Hầu liền cảm thấy có chút chột dạ:

“Cái kia, ba cùng Hạ Tâm Băng có chút khúc mắt, con xem, vì tị hiềm, ba đều mặc kệ chuyện nhà của cô ta.”

“Cho nên, cha liền đem cái đống hỗn độn này giao lại cho con?”

Phong Hầu khốn đốn:

“Cái gì mà hỗn độn? Phí Đằng tuy rằng là đối thủ của chúng ta, nhưng cũng có thể coi là bằng hữu, ngẫu nhiên giúp đỡ một chút, lấy thiện làm vui mà!”

“Cái từ “ thiện” này có liên quan đến cha sao?”

“……”

Trong điện thoại truyền đến tiếng thở dốc của Phong Hầu, rõ ràng bị anh làm cho tức giận không nhẹ:

“Thật không biết miệng lưỡi của con là do ai di truyền a! Còn có, con ngàn vạn lần đừng nói cho mẹ con biết, Hạ Tâm Băng gọi cho ta, có biết chưa?!”

Phong Kiêu hừ lạnh một tiếng:

“Đây là thái độ cầu xin người khác sao?”

“Cái thằng hỗn láo này, ta là cha của con a!”

“…… Còn có việc sao?”

Phong Hầu dừng một chút, ho khan một tiếng:

“Cái kia, con nhóc nhà cô ta đã tìm được rồi sao?”

“Ba nói xem?”

Phong Hầu lại nghẹn lời:

“Con không thể nói chuyện hoàng với ba sao! Ta nghe cô ta nói, cả nhà cô ta tìm nửa tháng còn không có tìm được, chỉ sợ tìm không được, con……”

“Tìm được rồi.”

Ba chữ của Phong Kiêu, liền ngăn câu nói tiếp theo của Phong Hầu.

Phong Hầu cả người đều trợn tròn mắt:

“Tìm được rồi? Tiểu tử thúi, con khi nào thì lợi hại như vậy?”

Phong Kiêu sẽ không nói cho ông ấy biết, tất cả đều là trùng hợp, chỉ là cười lạnh một chút:

“Hiện tại biết thủ đoạn của con rồi, cho nên, ba tốt nhất thành thành thật thật bồi mẹ con, đừng tưởng rằng làm chuyện gì con cũng không biết.”

Lời uy hiếp của con trai không khỏi làm Phong Kiêu có chút rung mình.

Không phải sợ Phong Kiêu, mà là sợ chính mình nào một ngày làm cái gì không nên làm, sau đó Đặng Hi Thần biết đến chuyện này sẽ không để ý tới mình!

Phong Hầu nổi giận:

“Con nha nếu là muốn cho ta cùng con hảo hảo sinh hoạt, cũng đừng có con mẹ nó tìm việc phiền phức cho ta!”

Phong Kiêu khinh bỉ nói:

“Con chỉ là nói thôi, cha kích động như vậy làm gì? Chẳng lẽ, cha có cái gì chuyện ngu xuẩn gạt mẹ con?

Phong Hầu:…… Cái thằng yêu nghiệt rốt cuộc là từ đâu tới? Ông trời a, thỉnh ông cho tôi trở lại hai mươi tám năm trước, đem thằng nhóc chết tiệt này nhét trở lại bụng của mẹ nó, để ông có thể có một đứa con ngoan ngoãn có được không!

Phong Hầu không nói hai lời, ngắt điện thoại, ngồi ở thư phòng, nghĩ đến sự tình hôm nay, đối với thằng con của mình càng thêm khâm phục.

Phải biết rằng ở bên ngoài tùy tiện thế nào cũng được, nhưng chỗ này là kinh đô.

“Trong nước, liền tính bọn họ có năng lực một ngày liền tìm ra một người, cũng muốn che dấu thực lực, miễn cho quấy nhiễu nhóm quan lớn ở kinh đô.

Nhưng đứa con trai này, thế nhưng lặng yên không một tiếng động liền đem người tìm được rồi?

Anh tức khắc cảm thấy lòng còn sợ hãi, chạy nhanh gọi trợ lý của mình:

“Ta gần đây nhất, có hay không làm ra gì chuyện ngu xuẩn?”

Trợ lý:……

Phong Kiêu ngắt điện thoại của Phong Hầu, nghĩ nghĩ, lại đánh một cuộc gọi cho Phí Đằng.

Bình luận

Truyện đang đọc