Editor: Cà Chua
Thượng Quan Vũ nghe không lọt tai giọng kiểu đó của anh ta, khoa trương run lập cập:”Đủ rồi đó, Vệ Uy, anh đừng có động tí là “thiếu gia”, nghe mà toàn thân tôi tê dại, lão đại năm nay hai mươi chín rồi! không xem như thiếu gia được!”
Vệ Uy nghe vậy liếc mắt nhìn hắn:”Không thích nghe thì bịt tai lại là được mà.”
Thượng Quan Vũ hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía Phong Kiêu:”Lão đại, anh tới đây vẫn là quản việc của tôi đấy à,Mại Khắc đó cũng chỉ có anh mới trị được, anh cứ phóng đại chuyện cỏn con lên như thế, hạng tiểu nhân như vậy đâu có mang lại được bao nhiêu tiền, làm gì mà anh phải quá quan tâm? Trước giờ phương châm làm việc của anh luôn đặt lợi ích lên hàng đầu cơ mà!”
Đôi môi mỏng của Phong Kiêu mấp máy:”Sai rồi, tôi là tổng giám đốc của FAE, thái tử gia của giới giải trí FAE phải không nào? Ở chức vị này, việc này không do tôi làm thì ai làm mới được?”
Thượng Quan Vũ vội vàng tiếp lời:”Tôi làm! Tôi sẽ làm!”
“Anh làm?” bộ dạng Phong Kiêu rõ ràng không hề yên tâm, “Không phải anh ghét nhất giải quyết những chuyện cỏn con sao? Chuyện này làm sao có thể gây hứng thú với anh được?”
Thượng Quan Vuc lập tức mở miệng:”Nếu cần cảm thấy hứng thú, tôi đương nhiên sẽ cảm thấy hứng thú mà! Lão đại, anh xem anh đường đường là một ông trùm trong giới giải trí, tôi đảm nhiệm chuyện giang hồ nhiều quá cũng không tốt, anh coi như cho tôi cơ hội rèn luyện với những việc như thế này đi được không? Hơn nữa, Mại Khắc kia chắc chắn chỉ có mình anh là giải quyết được thôi!”
Ánh mắt Phong Kiêu chợt sáng lên:”Một khi đã như vậy, chuyện của <<Chìm nổi>> sẽ giao cho anh, đương nhiên, nếu anh không muốn….”
“Để tôi đi đến Châu Phi, đi AFH, được không, lão đại?” Thượng Quan Cũ lập tức đề xuất.
“Cứ làm như vậy đi” Phong Kiêu ngay lập tức đáp ứng.
Thượng Quan Vũ thở dài, nói xong việc chính liền đi theo Vệ Uy đi ra khỏi căn hộ, lên xe, Thượng Quan Vũ đột nhiên đập đập vào đầu mình, nhấc máy gọi cho Vệ Uy:”Tôi đây! Anh có phải đi cùng lão đại đến nói chuyện với bố con nhà đó chứ?!”
“Tôi chả hiểu anh đang nói gì cả.”
“Anh – anh ta – mẹ - còn không thừa nhận sao? Chuyện Mai Khắc luôn luôn là lão đại tự mình tới can thiệp, làm gì đến lượt tôi? Tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, các người, các người tính trói tôi ở FAE sao?”
Vệ Uy trầm ngâm một lúc:”Thượng Quan, làm tốt lắm.”
“Cố lên, cố lên, cố lên!” Liên tiếp ba thán từ thốt ra, Vệ Uy liền ngắt máy.
Thượng Quan Vũ vô cùng tức giận, anh ta thì chỉ thích hưởng thụ, bản thân mình từ trước tới nay làm gì cũng tính toán gọn gàng nhanh nhẹn, nhưng sự tình bên trong FAE lần này vô cùng phức tạp, nhóm người này lại không có ai tình nguyện, hôm nay…..có khi nào lão đại cho anh ta biết cảm giác thế nào là thua không?
Anh ta nhấc máy gọi cho Phong Kiêu, ngữ khí nói chuyện khác hẳn đối với Vệ Uy:”Lão đại, chuyện vừa rồi, tôi có thể rút lại lời nói không?”
Câu trả lời của anh ta là tiếng tút tút tút ngắt điện thoại.
Thượng Quan Vũ:…….
Tiễn xong hai người kia đi khỏi, Phong Kiêu lên lầu, mở cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy An Mộc đang cắn bút, chau mày như đang làm bài thi khó mà giám thị lại coi chặt vậy, bộ dạng đáng yêu này giống như một học sinh đang học trung học.
An Mộc cảm thấy có chút hơi đau đầu.
Rõ ràng hồi sáng vừa xem đề mục này diễn ra vào một thời điểm, giờ lại có đề mục khác diễn ra cũng thời điểm đó, làm sao có thể làm nhiều việc cùng một lúc được?
Cô cắn cắn đầu bút, lại nhìn nhìn đề mục, cuối cùng cảm thán một câu, đầu óc mình thật là.
Dường như cô đang rất chú tâm, Phong Kiêu vào đến phòng cũng không hề hay biết.
Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói trầm ấm:”Có hỏi gì không?”
An Mộc hoảng sợ ngẩng phắt đầu lên, gương mặt liền chạm vào mặt Phong Kiêu.
Khoảng cách gần sát như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Mộc lập tức ửng đỏ.