ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Cà Chua.

Phong Kiêu nghiêm túc mở miệng, “Tôi nói muốn hỏi bác sĩ gia đình của tôi.”

An Mộc tức khắc cười ha ha, “Tôi chỉ tò mò hỏi một chút thôi mà!”

Phong Kiêu nhìn nhìn phía trước, ngón tay thon dài đặt trên bánh lái, anh dường như không thích người khác lái xe của mình, nhưng từ sau khi xác định mối quan hệ cùng An Mộc, vì lí do thân thiết trong xe, Vệ Uy lập tức trở thành tài xế chuyên chức.

Nhưng hôm nay Vệ Uy bận việc công ti, cho nên đích thân anh lái xe tới.

“Muốn biết sao?” Phong Kiêu chỉ vào mặt mình.

Gương mặt An Mộc tức khắc đỏ lên, cô cắn môi, liền rướn người từ ghế phụ sang, hôn chụt một cái vào má anh.

Phong Kiêu nhíu mày, “Nếu có thêm vị gì nữa thì tốt hơn thì phải…”

An Mộc lập tức nắm chặt tay múa một quyền qua mặt Phong Kiêu, “Ê, Phong Kiêu, anh không muốn sống nữa sao?!”

Phong Kiêu bật cười thành tiếng.

Lần này không giống nụ cười đầy tà mị thường thấp thoáng trên môi anh mỗi ngày, nó là nụ cười bật ra một cách tự nhiên đầy vui sướng, lại làm cho An Mộc ngây người nhìn.

Chợt An Mộc quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng, không để ý đến anh nữa.

Phong Kiêu cười một lúc, lúc này mới mở miệng trả lời, “Được, tôi sẽ nói cho em biết.”

An Mộc sắc mặt thay đổi, lỗ tai lập tức dựng lên, vẫn không nói lời nào.

Phong Kiêu liếc thấy bộ dạng đó của cô, biết bây giờ làm cho cô hụt hẫng, chắc chắn sẽ thành thẹn quá hóa giận, vì thế nói thật, “Tổn thương lần này, trừ đi phí chữa trị, còn có tiền công, tiền dinh dưỡng. Phí chữa bệnh và phí dinh dưỡng đều không phải chịu, nhưng xí nghiệp Đặng thị của họ bồi cho tôi không đáng cả phí công!”

Nhìn bộ dạng ương ngạnh kiêu ngạo của Phong Kiêu, An Mộc không nhịn được nhỏ giọng dò hỏi, “Công ti kia của bọn họ, ước chừng có bao nhiêu tiền? Anh phải làm như thế nào?”

Phong Kiêu thấp giọng cười, “Bọn họ hẳn là cũng có tới mấy ngàn vạn, thì làm nên cơm cháo gì? Đương nhiên là phá sản.”

Nói tới đây anh lại mở miệng trào phúng, “Không có tiền thì sẽ nỗ lực đi kiếm, sẽ rất có thể xảy ra chuyện vàng hóa cám đấy!”

An Mộc nghe nói như thế, gật đầu.

Cô cũng không cảm thấy Phong Kiêu không phải chỗ nào, bởi vì Đặng Vi đã tác oai tác quái trong trường từ lâu, chắc chắn cô ta ỷ vào quyền thế của gia đình mà tự cho mình cái quyền muốn làm gì thì làm!

Hai người nói đến đây, xe đã dừng đến nhà.

An Mộc kinh ngạc, “Sao thế, anh không đến công ti là?”

“Có người bồi công phí không xứng đáng, tôi đến công ti làm gì nữa?”

An Mộc:……

Lúc hai người tiến vào cửa, Hạ Nghe Âm đang ở phòng khách xem TV, nghe thấy tiếng động liền nhìn về phía An Mộc, thấp giọng mở miệng, “Làm rớt gà vào nồi canh ở mấy nơi rồi?”

An Mộc:…..

An Mộc cười tủm tỉm bước lên một bước, đến gần ngồi cạnh Hạ Nghe Âm.

Hạ Nghe Âm đứng phắt dậy, lớn tiếng:”Cô, cô đi ra xa một chút đi, người của cô bẩn quá!”

“Bẩn sao? Nhưng cô lại chả thấy bẩn chút nào hết!” An Mộc chớp chớp đôi mắt, làm bộ ngây thơ, “Nghe Âm à, cô tốt xấu cũng là dì kế của cháu, cháu như vậy có phải là thật không lễ phép hay không? Tới đây, chúng ta cùng nhau ngồi xuống nào.”

Hạ Nghe Âm khẽ mấp máy môi, “Cháu không cần!”

“Nhưng cô muốn.”

“Cô, cô đối xử không tốt với cháu!”

An Mộc cười lạnh, “Ai mắng cô làm rớt gà vào nồi canh trước?”

Hốc mắt Hạ Nghe Âm lập tức đỏ lên, nhưng An Mộc không hề bỏ cuộc, ở nhà chỉ cần nhìn đến mình là cô bé liền chỉ chỉ trỏ trỏ, An Mộc biết, mình cần phải giáo dục cô bé này.

Hai người đối diện nhau rất lâu, Hạ Nghe Âm lúc này mới cúi đầu, thấp giọng, “Thực xin lỗi.”

“Như thế có phải ngoan không.” An Mộc đứng dậy, đi lên phòng tắm rửa.

Phong Kiêu:……..

Bình luận

Truyện đang đọc