ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Cà Chua.

Diêu Căng lập tức đứng lên, “Vừa hay chúng ta lại ở cùng một tần, để tôi đưa cô về.”

Gân xanh trên trán An Mộc nổi lên, Thạch Tiểu Phong còn cố tình quạt gió thêm củi, “Tốt rồi, có Diêu Căng đưa tiểu Hạ về, chúng tôi cũng yên tâm.”

Yên tâm, yên tâm cái đầu anh!

Chỉ là đi thang máy từ tầng một đến tầng mười lăm mà thôi!

Chẳng qua…..

An Mộc liếc mắt nhìn Diêu Căng một cái, cảm thấy đã đến lúc phải nói rõ ràng với anh ta.

Hai người đi về phía thang máy, cử chỉ của Diêu Căng vô cùng ân cần.

Vào trong thang máy, Diêu Căng cười nhìn về phía An Mộc, “Cô Đường có bạn trai chưa?”

An Mộc dù sao cũng không cần thiết phải ngần ngại, cười nói châm chọc, “Thầy Diêu, chúng ta không quen thân đến nỗi anh có thể dò hỏi tôi về những chuyện riêng tư phải không?”

Sắc mặt Diêu Căng cứng đờ, bĩu môi, “Cô có ý gì?”

An Mộc cười nói, “Ý tứ đã hiện rõ lên từng chữ một rồi.”

Diêu Căng cười lạnh, “Dù sao cũng chỉ là một người mới, đừng làm cho bản mặt trở nên không biết xấu hổ!”

Xem anh ta phá vỡ quan hệ một cách không kiên nhẫn như vậy, An Mộc cũng không cần khách khí, “Mặt tôi do cha mẹ sinh ra, không liên can gì đến thầy Diêu cả.”

Diêu Căng khoanh tay dựa vào thang máy, “Ôi, bây giờ mới nhìn ra, cũng nhanh mồm dẻo miệng đấy chứ.”

An Mộc cười lạnh, “Thứ anh nhìn không ra còn nhiều lắm.”

Diêu Căng chợt cười, tiến lên một bước, “Hắc, tôi nghe nói cô và Chu Chu có quan hệ không tốt, tôi hiện tại đang có quan hệ yêu đương với Chu Chu, hay là, cô câu dẫn tôi, tôi liền sẽ bỏ mặc Chu Chu ngay lập tức, được không?”

Diêu Căng và Dung Trạch đều có tính cách trẻ con như nhau.

Nhưng ít ra Dung Trạch còn chưa bao giờ có những biểu hiện gây chán ghét như thế này.

An Mộc bị Diêu Căng làm cho buồn cười, “Diêu lão sư, tôi không cảm thấy hứng thú với việc này.”

Đinh!

Thang máy đã tới nơi.

An Mộc đi ra ngoài.

Diêu Căng nóng nảy, vươn tay đặt lên vai cô, “Này, cô đừng đi, chúng ta….”

Lời còn chưa nói xong, An Mộc liền quay đầu lại, hai tay cầm tay anh ta cắn mạnh vào cổ tay, An Mộc nhún người, một động tác đã quăng ngã anh ta, Diêu Căng té lăn trên nền đất!

Tiếp theo cô duỗi chân, giày cao gót lập tức ngự trên cổ anh ta:”Thầy Diêu, con người tôi vô cùng nhạy cảm, hơn nữa từ nhỏ đã không có cha mẹ, nếu người khác cố tình đem tôi ra làm trò đùa, làm tôi nóng nảy, tôi không chắc có thể tiếp tục giữ bình tĩnh.”

Diêu Căng sợ tới mức mặt trắng bệch, nhanh chóng xua tay, “Tôi hiểu rồi, cô mau buông ra đi!”

An Mộc cười lạnh, buông giày cao gót ra, lại hung hăng đá vào một bên chân của anh ta, lúc này mới bước qua người anh ta, đi về phía phòng mình.

Tiến vào phòng, cô liền cảm thấy buồn cười, nhưng được một chốc lại nhanh chóng lấy điện thoại ra, xem thử Phong Kiêu đã nhắn tin lại chưa.

Không ngờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Tâm trí An Mộc căng lên, một lúc sau nhấn điện thoại gọi cho anh ta.

An Mộc tắm rửa xong, lấy di động ra, lại thấy Phong Kiêu đã nhắn tin lại!

Cô tức khắc ngồi lên giường, mở di động ra, thấy tin nhắn có nội dung: Anh cũng cảm thấy ý tưởng cầu hôn ấy thật cũ kĩ.

An Mộc lập tức cảm thấy thần kinh lạnh băng, ý vị châm chọc trong câu nói này, cô cảm nhận được rõ ràng.

Ô ô ô……

Người đàn ông keo kiệt này, vì mình chê anh ta cầu hôn cũ kỹ nên không chịu cầu hôn nữa sao?!

Hay là từ nay về sau anh sẽ không bao giờ cầu hôn nữa?

Đang trong lúc tâm trạng rối bời, lại có điện thoại từ Diệp Đồng Đồng, “An Mộc, An Mộc! Cậu sẽ phát điên, cậu chắc chắn sẽ phát điên! Quá lãng mạn! Ô ô, Phong tổng cầu hôn cậu, quả thực là quá lãng mạn!”

An Mộc nghe những lời đó có chút mông lung:”Sao cơ?”

Bình luận

Truyện đang đọc