ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Cẩm Lý Ngư

Mỗi lần thấy Phong Kiêu đẹp trai như vậy, An Mộc liền cảm thấy đáng tiếc khuôn mặt kia, đẹp đến mức đó lại không đi đóng phim, thật là quá lãng phí!

Lúc An Mộc đang ngẩn người, Phong Kiêu đã ngồi bên cạnh cô, vươn ra ngón tay thon dài lấy iPad, nhìn trò chơi trên màn hình, nhíu mày:

- Đây là trò chơi gì vậy?

Thiểu năng trí tuệ. Thật là iPad của anh sao?

An Mộc hưng phấn chỉ vào game nói:

- Trò chơi này rất là khó chơi, nhất là càng về sau, tốc độ quá nhanh, em vẫn không thể đột phá 10 km được, vừa rồi chuẩn bị sắp sửa tiếp cận…

An Mộc nói đến đây, nhìn Phong Kiêu, con ngươi lăn một vòng:

- Anh chơi giúp em đi!

Nói xong mở ra, đưa cho Phong Kiêu.

Phong Kiêu vốn không muốn chơi, nhưng thấy An Mộc ngóng trông nhìn mình, đành phải mở game ra, trước hết khởi động một chút. Chạy đến 50.000 m xuất hiện một gốc cây, anh không biết đó là cái gì, vì thể Game Over.

An Mộc thấy thế còn bĩu môi, cười nhạo anh:

- Mỗi lần em đều có thể chạy được bảy tám mươi nghìn mét. Anh xem này, ở đây phải nhảy, đụng đến cái này thì ngồi xuống, chỗ này…

An Mộc giải thích sơ qua một chút, Phong Kiêu liền bắt đầu chơi lần thứ hai.

Game start, Phong Kiêu tư thái nhàn nhã chạy, thậm chí vừa chơi game vừa nói chuyện với An Mộc:

- Hôm nay cảm giác như thế nào?

An Mộc không chơi game, nhưng lại khẩn trương nhìn chằm chằm vào iPad, tựa hồ rất sợ Phong Kiêu ngã xuống:

- … Tàm tạm. Ai ai, mau ngồi xuống!

Ngón tay thon dài của Phong Kiêu trượt xuống dưới, nhân vật game vừa vặn ngồi xuống ở điểm cuối cùng, chạy qua thân cây.

An Mộc bị dọa đến mức trái tim đập nhanh:

- Vừa rồi thật là nguy hiểm! Ai nha, nhảy lên!

Phong Kiêu nghe theo cô chỉ huy, lại chậm rãi nhảy lên cao.

An Mộc nhìn, suýt nữa khóc, rõ ràng đây là một trò chơi tốc độ, nhưng vì sao Phong Kiêu chơi lại có cảm giác rất nhàn nhã?

Tốc độ nhanh như vậy, anh thật sự có thể như cá gặp nước sao?

Tốc độ càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh, cuối cùng nhanh đến mức An Mộc cảm giác ứng phó không nổi, nhưng cố tình Phong Kiêu còn đang chơi, cho đến khi An Mộc lơ đãng liếc nhìn số chặng đường đã đi, lúc này mới phát hiện...

- Trời ơi! Năm triệu! - An Mộc kinh hô một tiếng, lại phát hiện tốc độ đã nhanh đến mức An Mộc không thể nhìn rõ, nhưng cố tình Phong Kiêu vẫn thành thạo như trước.

Cứ chạy cứ chạy, đến bảy triệu, An Mộc kích động không cẩn thận đụng vào cánh tay Phong Kiêu. Nguyên bản Phong Kiêu có thể cứu lại, nhưng nghĩ đến ngày mai phải đi, hôm nay không thể cứ chơi như vậy, liền dứt khoát thuận thuế game over.

Nhưng không nghĩ đến An Mộc lại tự trách:

- A a a a, năm triệu cứ như vậy bị em sơ sẩy đụng mất!

Phong Kiêu muốn nói không sao, liền thấy An Mộc đau lòng đưa iPad cho anh:

- Không sao, anh lại tiếp tục nữa đi, khẳng định có thể chạy càng tốt!

Phong Kiêu yên lặng nhìn thời gian. Anh đã chạy suốt nửa giờ rồi.

Phong Kiêu nói:

- Em chơi một lát đi.

An Mộc vội vàng vẫy tay, uể oải nói:

- Em chơi không tốt.

Phong Kiêu: … Cho nên, bởi vì em chơi không tốt, muốn để cho người khác hơi rồi em nhìn xem sao?

An Mộc đầy mặt hưng phấn:

- Nhanh lên nhanh lên! Kỳ thật em rất thích chơi trò chơi, nhưng vẫn chơi không tốt. Phong Kiêu, anh thật là quá lợi hại!

Phong Kiêu nghe được mấy chữ “Anh thật là quá lợi hại”, cho dù biết rõ An Mộc chỉ là xu nịnh mình, nhưng vẫn cảm giác đặc biệt kích động hưng phấn.

Được rồi, trước kia vì cổ vũ anh học tập, ma ma lần nào cũng dùng cách khích lệ. Anh chưa bao giờ nói cho người khác biết, mỗi khi anh cầm về nhà 100 điểm, ma ma khen anh “Con trai mẹ thật là quá lợi hại”, kỳ thật anh cảm giác ma ma rất hài hước, rất ngây thơ.

Bình luận

Truyện đang đọc