ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Tuna

Ánh mắt Phí Phẩm Trúc tức khắc sáng lên!

Thời điểm treo điện thoại, cô đã khôi phục trấn định, chờ đến Phí Đằng lại đây, cô cúi đầu, ngồi ở trong xe.

Phí Đằng lên xe, Lâm trợ lý lái xe, xe khởi động, hướng về nhà mà đi.

Hạ Tâm Băng bởi vì còn muốn xử lý sự tình phóng viên bên kia, cho nên trở về chậm một chút .

Bên trong xe chỉ có cha con hai người.

Nửa ngày, Phí Đằng liền nghe được tiếng nức nở của Phí Phẩm Trúc.

Phí Đằng sửng sốt, tim bỗng dưng liền mềm.

Phí Phẩm Trúc khóc lóc khóc lóc, liền ngẩng đầu lên:

“Ba ba, thực xin lỗi, con, con cho rằng con có thể quyên thận cho em, chính là thời điểm bác sĩ tuyên bố, con, con sợ hãi, ba ba, con có chết hay không.”

Phí Đằng nhìn bộ dáng của con gái, không nhịn được mà bật cười.

Vươn bàn tay to, sờ sờ đầu cô nhóc:

“Đứa nhỏ ngốc, như thế nào sẽ chết? Con sẽ không có việc gì.”

Phí Phẩm Trúc cúi đầu:

“Nếu không chết, như vậy con sẽ quyên!”

Phí Đằng nhìn cô, thở dài:

“Con gái ngoan.”

Lại không thấy được bên dưới khuôn mặt của Phí Phẩm Trúc, là đôi mắt tinh tế mang theo tính toán.

*

Hạ Tâm Băng chuẩn bị tiếp đãi phóng viên, cũng không có mất bao nhiêu thời gian.

Lấy địa vị bây giờ của bà, kỳ thật cơ hồ đã không có sự tình gì có thể lay động đến.

Chờ đến khi các phóng viên rời đi, liền có người đi lên.

Hạ Tâm Băng xoa xoa cái trán:

“Các phóng viên đều tới sao? Đều nể tình sao?”

Trợ lý tức khắc có chút ấp úng.

Hạ Tâm Băng ngưng mi:

“Sao lại thế này?”

“Một phóng viên của ‘Thục viện’, không có tới uống trà.”

Hạ Tâm Băng tức khắc nheo đôi mắt lại.

Không có tới uống trà, đã nói lên sẽ không cho bà mặt mũi, sẽ đưa tin đúng sự thật.

“Là ai?”

“Tên là Y Lạc, tôi đã hỏi thăm qua, là một chủ biên của Thục viện.”

“ Thục viện? Dễ thu phục không?”

Trợ lý cực kì khó xử nói:

“Thục viện là tạp chí mới được thành lập vài năm gần đây, ông chủ cũng có chút bối cảnh, FAE và chúng ta vẫn luôn muốn thu phục họ, nhưng Thục viện lại rất cố chấp, trên cơ bản những tin tức đưa ra đều là sự thật.”

Hạ Tâm Băng hừ lạnh một tiếng:

“Ông chủ của Thục viện khó thu phục, không đồng nghĩa với việc nhân cũng khó thu phục.”

Trợ lý nghe nói như thế, lập tức minh bạch:

“Tôi đã biết phải làm như thế nào.”

Hạ Tâm Băng gật gật đầu.

*

An Mộc xác định các phóng viên đều đi rồi, lúc này mới mang theo kính râm đi ra.

Vừa ra bệnh viện, liền nhìn đến đối diện bệnh viện, một chiếc Audi màu đen đang chờ cô.

An Mộc tức khắc đi lại gần, đang muốn nhìn xem là ai tới đón mình, cửa sổ xe kéo xuống, liền lộ ra gương mặt lấy của lòng Thượng Quan Vũ:

“Chị dâu, tôi tới đưa chị về nhà a.”

An Mộc thấy Thượng Quan Vũ, theo bản năng liền nhìn bên cạnh anh ta, thấy không có người phụ nữ nào, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Thượng Quan Vũ:

“Chị dâu à, chị đang xem cái gì?”

An Mộc cười nhìn anh ta:

“Tôi nhìn mắt của anh.”

“Mắt tôi bị làm sao à? Tuy rằng không có phong lưu phóng khoáng như lão đại, nhưng cũng là khá tinh mắt đó?”

“Ừ, lớn lên không tồi, nhưng mà anh nên đi đo mắt đi.”

“…… Tại sao a?”

“Bởi vì mắt nhìn phụ nữ của anh không tốt lắm.”

Thượng Quan Vũ:……

Thượng Quan Vũ tỏ vẻ đau thương, người ta hôm nay nghe lời lão đại phân làm phó tài xế tới đón, cố ý tự mình chạy tới đón cô, thuận tiện xin lỗi cùng nói vài câu lấy lòng, nhưng chị dâu, chị đừng đả thương người như vậy được không?

Thấy anh ta mày ủ mặt ê, An Mộc liền cảm thấy buồn cười, chui vào ghế sau:

“Đi thôi.”

Thượng Quan Vũ đau khổ ha ha quay đầu lại:

“Chị dâu, chị đừng nóng giận, lần trước không phải là tôi cố tình mang theo Lưu Tử Kì để khiến chị ngột ngạt đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc