ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Cà Chua.

Cục cảnh sát, phòng thẩm vấn.

Xí nghiệp An thị dính nghi án rửa tiền!

Nghe người cảnh sát nói vậy, An Mộc kinh ngạc mở to hai mắt.

Xí nghiệp An thị là một công ti làm ăn nhờ đầu tư, thành phố C lại là nơi rất thu hút đầu tư, sao lại dính nghi án rửa tiền được?

“Chuyện này không có khả năng!” An Mộc la lên một tiếng, đứng phắt dậy.

Liền lúc đó, hai người cảnh sát đằng sau đã chặn tay lên bả vai cô.

An Mộc chỉ cảm thấy bả vai bị gì đau nhói, tiếp theo đầu gối bị một bàn chân hụng hăng đạp vào, cô buộc phải đặt lại mông trên hết ngồi.

Người cảnh sát đối diện lạnh lùng mở miệng:” Yêu cầu cô bình tĩnh!”

Bình tĩnh cái đầu anh!

Giờ phút này An Mộc chỉ muốn hét thật to!

Rõ ràng hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng đầu tiên là gặp phải một trận chế nhạo ở Đường gia, rời Đường gia thì lại gặp phải việc này, không biết tiếp theo sẽ là gì đây?

Ông trời phải nhìn cô chạy đôn chạy đáo mới hài lòng sao?

An Mộc xoa xoa bả vai mình, cánh tay giật giật ý bảo hai người cảnh sát phía sao buông tay, lúc này mới nhìn về phía người cảnh sát thẩm vấn trước mặt:”Cảnh sát, anh họ gì?”

Cảnh sát nhíu mày:”Tôi họ Lưu.”

“Vậy, cảnh sát Lưu, tôi hỏi anh, chuyện rửa tiền này xuất hiện ở An thị từ bao giờ?” An Mộc giật giật bả vai, trong cặp mắt phượng kia lộ ra tia giảo hoạt, cặp môi đỏ trên dưới chạm vào nhau mấp máy phát ra âm thanh nhỏ nhẹ dễ nghe.

Cảnh sát Lưu thấy vậy thần thái bất giác có chút dao động.

Không thể phủ nhận, An Mộc thực sự là quá xinh đẹp!

Nhưng sau đó cảnh sát Lưu cũng mau chóng định thần:”Một tháng trước”.

Ngón tay thon dài trắng nõn của An Mộc gõ gõ vài cái trên bàn:”Vậy xin hỏi cảnh sát Lưu, tôi ra nhập xí nghiệp An thị khi nào?”

Cảnh sát Lưu cúi đầu nhìn hồ sơ:”Đây, một tuần trước, cô nhận được 20% cổ phần, ba ngày trước, cô hoàn lại cho chú tư một trăm triệu một ngàn vạn”.

“Vậy nên” đôi môi mỏng của An Mộc khẽ mấp máy “Nếu đầu óc anh chưa có vấn đề, tôi có thể đi rồi chứ?”

Cảnh sát Lưu nghe nói như thế tức khắc cứng họng.

Như thế là có ý gì?

Mình không thả cô ta nghĩa là đầu óc mình có vấn đề ư?

Cảnh sát Lưu hừ lạnh một tiếng:”Miệng lưỡi sắc bén, cô ngang nhiên nhục mạ cảnh sát, mặc kệ cô có liên quan đến chuyện rửa tiền hay không, tôi có quyền tạm giữ cô trong 24 giờ!”

An Mộc nghe tới đây đã hiểu rồi.

Tên cảnh sát Lưu này đang làm bộ, hắn biết rõ rằng mình vô tội.

“Bất luận như thế nào, tôi cũng sẽ nộp đơn xin bảo lãnh”. An Mộc không kiêng nể đối chất cùng cảnh sát.

Nhưng không nghĩ đến khi cô nói xong những lời này, cảnh sát Lưu liền lên tiếng:”Vì cô có thể chạy trốn, nên không thể tìm người bảo lãnh!”

Chạy trốn?

Mẹ kiếp!

Đến giờ dường như tội trạng đã được gán lên người cô rồi!

Cảnh sát Lưu lên tiếng:”Mà nếu có cho cô tìm người bảo lãnh đi chăng nữa, thì ai sẽ đến bảo lãnh cho cô? Cô có luật sư sao?”

An Mộc trầm mặc rất lâu.

“Giờ tôi có thể dùng điện thoại không?”

“Không thể” cảnh sát Lưu lần nữa lên tiếng, sau đó đưa tờ giấy ghi chép khai cung ra:”Cô kí tên vào chỗ này”.

An Mộc nheo mắt:”Cảnh sát Lưu, đầu óc anh có vấn đề chứ không phải tôi, anh nghĩ tôi sẽ kí vào đây sao?”

Sắc mặt cảnh sát Lưu tối sầm, hừ lạnh một tiếng:”Tôi sẽ làm cho cô phải kí!”

An Mộc nghiến răng:”Trong quá trình thẩm vấn nếu các anh lạm dụng tư hình là trái pháp luật!”

“Lạm dụng tư hình? Ai nói chúng tôi lạm dụng tư hình?” cảnh sát Lưu đứng lên:”Chỉ là bất đắc dĩ vì co không chịu phối hợp, vậy nên chúng tôi tạm giữ cô ở đây để suy xét kĩ hơn một chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc