ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Tuna

“ Biết tôi không cho em đóng phim, vậy mà em vẫn còn cố chấp như vậy?”

Thanh âm bén nhọn của người đàn ông vang lên mang theo tia lạnh lẽo.

“ Nhưng mà tôi rất thích!”

An Mộc nói, cũng không iết cô tìm sức lực ở đâu ra, mở miệng nói:

“ Tôi thích đóng phim, tôi đóng phim cũng chẳng gây bất lợi gì cho anh, anh tại sao lại quản tôi nhiều như vậy?”

Gương mặt người đàn ông lúc này cách mặt cô chưa tới hai centimet.

Hô hấp của hai người tương đối đều, An Mộc thậm chí còn có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trong cơ thể ah, còn có một loại hương vị mà chỉ thuộc về riêng anh, một loại hương mang đến cảm giác thoải mái tươi mới.

An Mộc vừa nói xong câu kia liền thấy đôi mắt anh trầm xuống, An Mộc cũng lập tức cụp mi lại, hơi hơi nghiêng đầu né tránh ánh mắt của anh, cô mở lời, thanh âm trầm xuống:

“ Chú út, tôi từ nhỏ đã sống ở Phong gia, cuộc sống cũng không dễ dàng gì, chỉ có thứ tốt nhất, đó chính là diễn kịch, đối với tôi diễn kịch đã là hơi thở, khắc cốt ghi tâm rồi, tôi thích diễn kịch, cũng yêu cả cái nghề diễn viên này, anh có thể lý giải mà, đúng không?”

Người đàn ông đã đoán trước được lời cô nên cũng không mở miệng nói cái gì.

An Mộc lại nói tiếp:

“ Chú út, tôi biết anh rất tốt với tôi, anh đối với tôi chính là một vị cứu tinh, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều lần cho nên tôi thật sự rất thích anh, chỉ là, tôi không mốn trở thành con chim Hoàng Yến suốt ngày bị nhôts trong căn biệt thự xa hoa, như vậy, cuộc sống này còn có ý nghĩa gì cơ chứ? Thế giới này rực rỡ sắc màu như vậy, tôi vẫn còn rất tò mò, muốn tìm hiểu thêm về nó, tôi muốn tự gầy dựng sự nghiệp cho mình. Cho đến sau này……”

An Mộc thở dài:

“ Cho đến sau này, khi anh cưới vợ, vợ anh không chấp nhận được tôi, tôi lặn lẽ lui về sau, ít nhất cũng sẽ có chuyện để mà làm, không đến mức mỗi ngày đều trôi qua ở biệt thự, ngày ngày nghĩ về anh, rồi chậm rãi già đi….”

Lời của cô, càng nói nghe càng đáng thương, nói dứt lời, thanh âm cũng chìm xuống, lấy hình tượng cô gái nhỏ lặng thầm trong tình yêu, một vẻ thâm tình bất hối.

Lúc này, cho dù có là dạng đàn ông nào đi nữa cũng sẽ không chịu đựng nổi bộ dáng lúc này của cô, nhất định sẽ bị cô làm cho cảm động thật sâu, sau đó, sẽ vì đau lòng cho cô mà vì cô trả giá, đáp ứng yêu cầu của cô đi?

An Mộc thấy mình đã sờ đến thâm tâm của người đàn ông này rồi, anh ta là cái người ăn mềm không ăn cứng mà.

Cô rũ mắt, cằm bỗng nhiên bị anh cầm lấy, bị ép xoay đầu nhìn thẳng vào anh, trong đôi mắt thâm sâu kia, ẩn chứa vô vàng tình cảm, rõ ràng là đã bị cô làm cho cảm động đến mức này rồi.

An Mộc hơi sửng sốt.

Ách…..

Biểu tình của anh, có phải hay không hơi quá một chút.?

An Mộc liền phấn khởi hẳn lên, nhưng tiếp theo lại nghe thấy lời âu yếm ngọt ngào nhất trên đời này:

“ An Mộc, nếu tôi cưới vợ, người đó chỉ có thể là em.”

Ánh mắt anh trở nên thâm thúy sâu thẳm, mang theo vẻ chấp nhất cùng nghiêm túc hiếm có. Nụ cười trên môi không biết tự khi nào đã nâng lên, càng làm tô điểm cho bầu không khí đẹp đẽ lúc này.

Nhưng, đây là thông báo sao?

An Mộc đột nhiên cảm thấy mặt nóng như bị ai thiêu đốt vậy, nhịp tim cũng kịch liệt hẳn lên.

Rõ ràng là biết cả hai đều diễn kịch, nhưng An Mộc cảm thấy mắt có chút chua xót, hơn nữa trong tâm lại tràn đầy ấm áp, cảm xúc tựa hồ muốn trào dâng….Chẳng lẽ cái này gọi là cảm động sao?

Cô thật sự cảm thấy đầu mình có lẽ bị úng nước rồi, nên mới có thể cảm động vì lời nói của Phong Kiêu!

Đây là loại người chỉ cần ho một tiếng là có thể ném người khác vào phòng giam đó!

An Mộc cắn môi.

Lý trí nói với cô rằng: người đàn ông này rõ ràng chỉ là đang diễn thôi. Nhưng thâm tâm cô lại nhịn không được muốn đáp trả lại……

Cô không biết mình đối với Phong Kiêu là loại tình cảm gì nữa.

Anh ta lớn lên rất soái, đủ khiến tim người khác phải tan chảy, mà thân thể của hai người họ, cũng vô cùng phù hợp.

Anh ta đối với cô…..cũng có thể nói là vô vàng sủng ái đi?

Trừ bỏ việc không cho cô đóng phim thì cô muốn gì căn bản đều có thể.

Chính là…..Tại sao cô lại không được phép đóng phim?

Đáng chết!

An Mộc vừa mới nghĩ đến việc đó thôi thì đã muốn mắng ầm lên rồi, ngay lúc đó liền nghe thấy tiếng cười của người đàn ông, thanh âm nhanh chóng khôi phục lại vẻ tà mị như bình thường:

“ An Mộc, sao rồi? Em có còn muốn diễn tiếp không?”

Bình luận

Truyện đang đọc