Editor: Ngạn Tịnh
Ba người chồng chất lên nhau.
Tiếng kinh hô, tiếng khóc đầy quan tâm của Phí Thính Âm truyền đến, “Thính Âm, Thính Âm, em làm sao vậy? Em thế nào rồi?”
Người đàn ông đứng ở cửa, sau khi nghe thấy giọng nói cùng lời nói này, liền vội vàng bước đến, liền nhìn thấy trường hợp ba người dính một chỗ ở đó.
Mặt Phí Đằng nháy mắt xanh mét, “Đây là có chuyện gì?!”
Bảo mẫu đột nhiên gọi điện thoại, nói không thấy Phí Thính Âm đâu cả.
Phí Đằng liền nghĩ nhất định con bé đã lén đến tham gia bữa tiệc này, vì thế một đường đuổi đến đây. Nhưng tại sao vừa mới đến, liền nhìn thấy tình huống này của con gái mình?
Ông không nói hai lời, tiến lên một bước, một phen túm lấy cánh tay của Phí Phẩm Trúc, ném cô ra bên cạnh.
Phí Phẩm Trúc ngã ngồi xuống mặt đất, nhìn vệt đỏ trên cổ tay mình, ánh mắt oán giận nhìn về phía Phí Thính Âm.
Mà Phí Đằng cũng ngang ngược bế Phí Thính Âm từ trong ngực An Mộc, nôn nóng nhìn cô bé, “Thính Âm, Thính Âm, tỉnh lại đi con!”
Nhưng vẻ mặt Phí Thính Âm tái nhợt, hoàn toàn lâm vào hôn mê.
“Gọi 120! Mau gọi 120!” An Mộc không để ý đến mình bị té ngã, cánh tay cũng bị xây sát, lớn tiếng kêu.
Lời này vừa ra, người bên ngoài rốt cuộc cũng có người có phản ứng, nhanh chóng lấy điện thoại gọi điện thoại.
“Đừng ôm đứa trẻ, tìm một chỗ cho bé nằm xuống, nằm thẳng!” Đột nhiên, trong đám người có một người mở miệng, giọng nói đầy lý trí, “Qua sô pha bên kia”
Phí Đằng nghe thế cũng hồi phục tinh thần lại, ôm Phí Thính Âm chạy đến phía sô pha.
An Mộc chống hai tay, muốn đứng lên, nhưng khuỷu tay bị đụng sinh đâu, cô nhất thời không đứng lên được.
Lúc này, một cánh tay đột nhiên kéo lấy tay cô. Sau khi mượn sức gắng đứng lên, cô mới quay đầu liền nhìn thấy Dung Trạch.
An Mộc gật gật đầu với Dung Trạch, lời cảm ơn cũng không kịp nói, liền chạy về phía đám người kia.
Mọi người đều sợ chọc phải phiền toái, cho nên giờ phút này vây quanh bên kia, nhưng vẫn cách khá xa.
Phí Phẩm Trúc sau khi bị Phí Đằng ném qua một bên, lòng tràn đầy oán hận mà nhìn chằm chằm Phí Thính Âm. Thấy An Mộc chạy về phía bên kia, lúc này mới phản ứng lại, bản thân hẳn phải nên quan tâm em gái, vì thế cũng chạy về phía đó.
“Thính Âm, Thính Âm!” Cô ta một đường vừa chạy vừa hét chói tai.
Phí Phẩm Đằng nghe thấy giọng hét của cô ta, ngẩng đầu nhìn về phía Phí Phẩm Trúc. Tầm mắt lại nặng nề quét mắt nhìn toàn bộ người có ở hội trường, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người An mộc, trong giọng nói mang theo hàn ý đầy lạnh lẽo, “Đây là có chuyện gì? Con gái của tôi, vì sao lại như vậy?”
Phí Đằng năm nay hơn năm mươi tuổi, thân cao thể tráng, ăn mặc một thân tay trang đầy uy nghiêm. Lời này vừa rơi xuống, ánh mắt giống như muốn giết người, chăm chú nhìn vào An Mộc.
An Mộc biết, Phí Đằng đã hiểu lầm mình, dù sao vừa nãy cũng là Phí Thính Âm té xỉu trên người mình.
Cô há mồm, vừa muốn nói chuyện, Phí Phẩm Trúc đã mở miệng, “Đường tiểu thư, cô chớ trách em gái của tôi. Em gái của tôi chỉ vì sợ cô trách cứ nó, cho nên mới té xỉu, cô ngàn vạn đừng trách nó”
Một câu rơi xuống, Phí Đằng liền đứng lên, từng bước đi về phía An Mộc, giọng nói nặng nề, mang theo sát ý khiếp người, “Cô rốt cuộc đã làm gì con bé?!”
Phí Đằng quát tháo trong giới giải trí nhiều năm như vậy, trên người mang theo hơi thở của người đừn trên cao cùng áp lực kinh người.
Cứ đi từng bước về phía An Mộc như vậy, cô liền cảm thấy áp bách đã lâu không thấy lại.
Loại cảm giác áp bách này, cô đã từng thể nghiệm trên người của Phong Kiêu.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, “Tôi...”
Bị ông ta nhìn chằm chằm như vậy, cô căn bản không nói nên lời.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->