ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Cà Chua.

Thân là một minh tinh, hình ảnh trên sân khấu nhất thiết phải có.

An Mộc hiện tại dù không có ý định lên trang bìa tạp chí nhưng mục tin tức của Weibo cũng như Baidu đều cần phải cố gắng giữ thể diện.

An Mộc cùng Âu Dương Sát Sát đi vào trong trung tâm quay chụp, nhưng cũng không nghĩ đến cái vòng luẩn quẩn này lại buồn cười như vậy, bọ họ đụng phải Lưu Tử Kỳ.

Kỳ thật, ngay sau khi An Mộc giành được giải nữ vai phụ xuất sắc nhất, trên mạng liền có ngay người đem cô và Lưu Tử Kỳ ra so sánh.

Lưu Tử Kỳ cũng từng là người do Ngôn Phi Thần dẫn dắt, giải thưởng Bách Hoa dành cho nữ vai phụ xuất sắc hay nữ vai chính xuất sắc cô ta đều đã giành được.

Trên mạng có một số người nói con đường thành danh của Đường Hạ bắt chước Lưu Tử Kỳ.

Lưu Tử Kỳ cũng đem giải thưởng nữ vai phụ xuất sắc ấy vào nghê, sau đó sự nghiệp diễn viên từng bước thăng hoa.

Trên mạng cũng có người mắng cô ta không biết điều, cuối cùng lại quay lưng với Ngôn Phi Thần.

Còn có người nói, thành tựu của Đường hạ sau này nhất định sẽ cao hơn Lưu Tử Kỳ, vì Đường Hạ rốt cuộc cũng bắt đầu sớm hơn!

Dù sao An Mộc nhìn thấy cái mục đó cũng không thoải mái chứ đừng nói tới Lưu Tử Kỳ.

Nếu thành tựu của An Mộc thực sự hơn Lưu Tử Kỳ, thực sự đã chứng minh cô ta thực sự không biết điều!

Lưu tử Kỳ từ xa nhìn An Mộc, cũng không giống cái nhìn đố kị của hai người bán hàng cạnh nhau mà bán cùng một mặt hàng, ngược lại đi tới nói chuyện phiếm vài câu với An Mộc, nhân tiện còn khách khí khiêm nhường:”Hay là cô Đường chụp trước đi?”

An Mộc ha hả cười, loại giọng nói gài bẫy này thật là buồn cười.

Nếu cô bước lên chụp trước thật, ngày mai thông tin này không tôn trọng tiền bối, không tuân theo luật lệ trong giới chen ngang làm hỏng thanh danh sẽ lập tức truyền bá trên mạng.

Loại sự việc cần nể mặt này, không thích nhưng ngoài mặt cũng phải xã giao, An Mộc mỉm cười lên tiếng, “Không cần đâu, cô Lưu là tiền bối, lại là người tới trước, cô lên trước đi.”

Lưu Tử Kỳ nhướng mày gật đầu.

Lưu Tử Kỳ khi chụp hình hoàn toàn thong thả, cô ta luôn nói mình thế này chưa đủ thể hiện, thế kia chưa đủ thể hiện, chụp đi chụp lại, lại còn nói rõ phiền An Mộc chờ đến buổi tối.

Chờ đến khi Lưu Tử Kì quay chụp xong cũng đã hết ngày, đã 6 giờ chiều.

Lưu Tử Kỳ tươi cười nhìn An Mộc, đột nhiên mở miệng, “Hy vọng cô Đường có thể nhờ <<như nước năm xưa>> mà giành được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất.”

An Mộc sửng sốt.

Lưu Tử Kỳ sao lại biết cô chuẩn bị tham gia quay <<Như nước năm xưa>>?

Cô nhớ rõ Ngôn Phi Thần đã nói với mình thông tin này trước mắt vẫn giữ bí mật mà!

Thôi thì, đối phương đã chắc chắn như vậy, cô cũng không nên nói quá sâu, lập tức gật đầu,:”Cảm ơn lời chúc của cô Lưu.”

Lưu Tử Kỳ liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt có chút quái dị, cười lạnh một cái rồi rời đi.

Giờ chụp ngày hôm nay, đến 10 giờ tối mới kết thúc.

Cô mệt mỏi vô cùng, vừa về đến nhà lập tức ngã luôn vào giường ngủ.

Chiều hôm sau, An Mộc lại nhận được điện thoại của Ngôn Phi Thần, “<<Như nước năm xưa>> không được rồi, bọn họ đã kí hợp đồng với Lưu Tử Kỳ.”

An Mộc cảm thấy toàn bộ đại não đều đóng băng, đây là sự việc gì thế?

Ngôn Phi Thần dừng lại một chút, tuy không đành lòng đả kích An Mộc nhưng nhất thiết phải nói ra những lời thật lòng:”Cô chỉ là một người mới, trước mắt vừa mới tham gia vào hàng ngũ những minh tinh sáng giá, tuy rằng đã có giải thưởng, có một chút quyền lợi trong giới, nhưng cuối cùng là do cô ấy vẫn còn để bụng chuyện năm xưa. Lưu tử Kỳ là diễn viên gạo cội, đến xếp hạng cũng ở địa vị già dặn hơn cô, hơn nữa…..cô ấy nguyện ý lấy thù lao thấp, chỉ bằng với mức thù lao của chúng ta, đi thử vai bộ phim này.”

An Mộc nghe đến đó thật là muốn chửi: mẹ kiếp!

Cùng một thù lao nhưng không cùng đẳng cấp, đạo diễn và nhà làm phim đương nhiên sẽ chọn Lưu Tử Kỳ!

Bình luận

Truyện đang đọc